Gửi thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh
I.
Gửi bạn lóng xương mây
Lót lưng ngày nằm bệnh
Đời thơ không chốn đến
Nên sá gì chốn đi
Sống chết biết mần chi
Chỉ lầm lì gặm miết
Đời thơ không trốn biệt
Réo mãi khúc cầm dương
Chữ tươi máu bông hường
Nghẹn ngào trên cổ tháp
Đời thơ không lời đáp
Tự móc mắt moi tim
Thời gian vút bóng chim
Không gian chìm tăm cá
Đời thơ không quán xá
Chữ buốt giá tủy trời
Nằm bệnh nhớ trăm nơi
Thấy bóng mình ngàn chốn
Đời thơ không lửa ngọn
Ngún mãi giấc xưa sau . . .
II.
Gửi bạn lóng xương mây
Trở mình cho đỡ lạnh
Đời thơ không tung cánh
Ánh biếc đã ngàn trùng
Biển trưng bày chân dung
Dấu lệ mừng xanh thẳm
Đời thơ không yếm thắm
Tắm gội với nguồn xưa
Chút tình thơm nắng trưa
Thấm vào mưa khuya khoắt
Đời thơ không buồn nhắc
Chim bắc với cành nam
Màu gió với sắc chàm
Ôi hình nhân của bóng
Đời thơ không tuyệt vọng
Thì hy vọng làm chi
Cầm dương vẫn bay đi
Khúc sầu bi rạng rỡ
Đời thơ không buồn nhớ
Chẳng buồn quên xưa sau . . .
III.
Gửi bạn lóng xương mây
Hẹn ngày về cổ độ
Đời thơ không tận số
Vỗ tay vô tận vui
Nuốt ực hết ngậm ngùi
Chùi lau âm viễn xứ
Đời thơ không cầu tự
Chữ đã ứa huyết trào
Mộng mị đỏ chiêm bao
Nước non hồng đất trích
Đời thơ không ngấn tích
Sấm tịch mịch rền vang
Trời cũng biết ca xang
Đất cũng rành ngâm ngợi
Đời thơ không ngóng đợi
Mà động địa kinh thiên
Lóng xương mây tất nhiên
Rất thương ta thương bạn
Đời thơ không khổ nạn
Làm sao thấu được Thơ?! . . .
05.2014
.