Tặng Phùng Nguyễn, Trần Phương Kỳ và Nguyễn Quang Chơn
I.
Ngược nắng sông Hàn
Chảy ríu rít theo tiếng chim
Chảy tràn lan chín chiều
Vuốt ngực đá
Tím than tím lam tím xám
Tím câm trên đỉnh Sơn Chà
Tím nâu trên đỉnh Ngũ Hành Sơn
Cho ta nhặt những dấu chân sáo mồ côi
Cho ta nhặt những chùm huyết phượng
Đỏ thắm đỏ nát tan đỏ bầm cổ viện Chàm
Nơi ấy có đuôi mắt em trầm như phố
Rền vang như sóng Mỹ Khê
Như Nam Ô Hải Vân núi gầy vai ngất xanh
Hú hú hú
Khóc im sâu . . .
II.
Ngược nắng bến Bạch Đằng
Những viên sỏi kề vai nhau đếm nhớ
Vớt lên những tiếng rao khuya
Vớt lên những ngọn đèn hột vịt
Gió ướt lưng
Rưng rưng máu ly tan rưng rưng xương buốt mộ
Thương nhớ quá một trời thơ dại sớm già
Vũ Hữu Định mênh mông rượu
Phạm Phú Hải mênh mông điên
Ta mênh mông cuồng
Cụng ly cười sằng sặc khạc thơ ngông
Những cánh buồm đen nuối mộng
Những mùa trăng nhập hồn rêu
Hú vang một tiếng nữa đi
Khóc im sâu . . .
III.
Ngược nắng vĩ cầm Liên Chiểu
Rừng mờ sương
Mắt nuối đàn
Trở về vuốt trán làm khách lạ
Trở về liếm môi làm trăng thanh
Vỗ tay hát bài chòi:
“Cờ ra con mấy
Con mấy gì đây
Con nào cũng được
Con nào cũng hay”
Phố đã xóa những dấu chân sáo rồi
Phố đã chìm trôi hương huyết phượng
Ta đã chìm trôi ta
Hú vang một tiếng nữa đi
Khóc im sâu . . .
06.2012
.