I.
Cố nhiên, ta đã trở về
Bái lạy Bông Vàng và nghe sương tan
Biển Qui Nhơn năm xưa đang
Trở giấc khuya xanh khi nàng đang ngồi
Bái lạy bái lạy liên hồi
Cơn điên chí tử óc sôi phố nâu
Cầm dương sóng gội bạc đầu
Con bướm gáy cửa sổ màu lam rung
II.
Cố nhiên, ta phải khật khùng
Bái lạy Bông Vàng chân dung bay lên
Nghe trong chiều có tiếng rên
Phố rướm nỗi nhớ gọi tên Bông Vàng
Bài thơ viết xé nhiều trang
Tuổi thanh niên cảm động càng hóa ngu
Chiếc răng khểnh trắng mịt mù
Mộng trắng thêm vỗ trán bù chân mây
III.
Cố nhiên, ta phải vờ say
Bái lạy ngày hội ngộ tay rưng rưng
Thiện tai đọc kinh Kính Mừng
Ơn phước lắm thời gian ngừng chút đi!
Không gian sáng rỡ kinh thi
Khóc ré như một hài nhi vừa sinh
Trời đất ơi hãy làm thinh
Giọt nước mắt đọng hiển linh sáng lòa . . .
05.02.2011
.
anh CẢ ơi, BÁI là BÁI, LẠY là LẠY
Anh Vỵ kính mến!
Đọc bài thơ này xong, em rất mừng cho anh. Vì câu chuyện anh kể em nghe cũng có hậu đấy chứ! Suốt mấy chục năm trốn chạy anh, giờ bông vàng chịu ngồi cho anh bái lạy là hay lắm. Mà như vậy cũng có nghĩa là bông vàng sắp “rụng” đó! Cố lên nhà đại ca!
Cứ khi nào bông vàng chịu rụng thì call cho em út biết mà ăn mừng nha đại ca!
K/g anh Nguyễn Lương Vỵ
Sau khi đọc bài Kỷ Niệm của anh tôi đã hiểu hơn bài Bái Laỵ Bông Vàng.
Rất cám ơn anh.
Xin thưa, tác giả cũng chẳng “hiểu” gì cả! Chỉ biết rằng cách nay 41 năm (1970) tác giả có mần một bài thơ như vầy:
KỶ NIỆM
Người con gái mang tên Hoa Vàng
Cho hồn ta như mây lang thang
Bay thấp xuống bên ngoài cửa sổ
Mắt phố nâu dương cầm vang vang
Vang ý biếc tờ thư sương khói
Gửi dùm ta vài hạt nắng gầy
Màu thương cảm trên đường chẳng nói
Đứng một mình câm lặng khoanh tay
Người con gái che nghiêng chiếc nón
Cho hồn ta nghiêng hết biển dâu
Thở rất gấp giữa chiều thu muộn
Lá hiên ngòai đang bay đi đâu?!
Ơi môi người tươi quá sắc hương
Ơi Hoàng Hoa lạ lẫm trên đường
Mắt choáng ngợp nụ cười răng khểnh
Dạ khúc xanh trong những giọt sương…
Qui Nhơn, 1970
(Bài thơ nầy đã được nhạc sĩ Lại Tôn Dũng phổ nhạc nguyên xi, ca sĩ Tâm Thư hát. Đã post lên youtube.com. Mời nghe cho vui.)
41 năm sau gặp lại thì phải Bái Lạy Bông Vàng (lâu nay vẫn thường bái lạy trong chiêm bao.) Vậy thôi!!!
Đa tạ.
Bài này sao khó hiểu quá. Không biết tác giả muốn nói gì.
Bái Mai Hoa
Thập tái luân giao cầu cổ kiếm
Nhất sinh đê thứ bái Mai hoa
Cao Bá Quát
Bài thơ này có lẽ là một thử nghiệm cho bút pháp mới của Nguyễn Lương Vỵ.
Nói rõ hơn thì đó là thơ Lục Bát phá thể ở câu Bát :
– chữ thứ 2 có thanh Trắc (lạy),thay vì thanh Bằng
– chữ thứ 6 và 8 có thanh Bằng cùng có hoặc không có dấu Huyền,thay vì chữ
thứ 6 nếu có dấu Huyền thì chữ thứ 8 không có hay ngược lại :(nghe) và (tan)
cùng không có dấu Huyền hay (nàng) và (ngồi) cùng có dấu Huyền v.v.