Trang chính » Da Màu và Bạn, Đọc và Đọc lại Email bài này

GỬI CHO CÕI IM LẶNG – ký gửi Nguyễn Tôn Nhan

 

 

 

Bây giờ là 2 giờ sáng ngày 01.02.2011 (5 giờ chiều ngày 01.02.2011 bên Việt Nam.) Đúng sinh nhật lần thứ 64 của Nhan. Chẳng biết vì sao trời đất gọi Nhan về trước hai ngày? Về trước để chuẩn bị vui cùng Vạn Xuân chăng? Nhan về để hát Thánh Ca, gửi cho cõi im lặng huyền chi hựu huyền. Nhan hát bằng giọng của tuyết băng. Trắng buốt đến trong veo. Trong veo tịch mịch sấm rền. Tôi hiểu, Nhan chưa muốn đi đâu! Trần gian đẹp ngút ngàn xương máu. Trời đất bày ra trò điêu linh thống khổ để cho chúng ta ngập tràn mộng ảo. Không gian ảo, thời gian ảo. Thức hoài trong giấc ngủ. Thức hoài trong chiêm bao. Tôi hiểu, Nhan viết bài thơ Gửi Cho Cõi Im Lặng lúc vừa chớm tuổi đôi mươi. Nhan đã quên (!?)mà tôi rất thèm đọc lại:

Rồi người đi tóc bỏ đuôi gà
Tôi lao đao về những sân ga
Chiều hôm hoa nở cành chim chết
Tặng cho người đôi cánh lông khô

Tôi giang hồ như triệu bóng mây điên
Biết về đâu người biết đâu tìm
Đời tan nát cả lòng bia mộ
Mây cũng không mầu mây cố nhiên

Rồi người đi tôi khóc ướt đồi
Mưa xuống cho hồn lạnh chết thôi
Thiên nhiên xanh quá tôi vừa thấy
Cũng đủ cho tôi dại cả đời

Chiều vui trời ướt nhẹp mây gù
Sãi về chùa, tôi sắp theo tu
Người không biết được thầy tăng nhỏ
Đã nhớ người rên suốt đêm thu

Người đâu biết được cụm mây kia
Nhớ run em, nên đã theo về
Nơi tôi có triệu cành vô sắc
Gửi cho người chết ngợp đam mê

Tôi nằm nghe cây chuyển nhựa non
Bóng thiên thâu một mảnh trăng còm
Tôi nhớ vô cùng con dế gáy
Tóc người gầy dãy dụa bay điên.

Tịch mịch rền điếc tai. Điếc hết thần hồn. Tôi thấy thi sĩ quàng vai những bóng mây điên. Bay và bay. Bay điên. Bay điên.
Tôi biết ơn Nhan nhiều lắm! Chữ của thơ là những lóng xương mây. Những lóng xương mây ngu ngơ tội nghiệp. Tôi đọc chậm lại: “…Đời tan nát cả lòng bia mộ/Mây cũng không màu mây cố nhiên…” Cố nhiên. Như nhiên. Nhiên! Nhan đang nằm ngủ một giấc chiêm bao vô tận, hẳn còn “nhớ vô cùng con dế gáy/Tóc người gầy dãy dụa mây điên.”Tôi biết ơn Nhan nhiều lắm! Hồn cốt của thơ là ánh chớp xanh đụng thấu mịt mù. Ánh chớp xanh hồn nhiên đẹp ngất.
Lần hội ngộ cuối cùng, Nhan tâm sự: “Dịch xong bộ toàn tập thơ Đường  là tôi dẹp hết, chỉ làm Thơ thôi! Ngẫm cho cùng, cái đáng quan tâm nhất trên đời nầy của tôi là Thơ.” Những công trình nghiên cứu, dịch thuật đã trên vài chục tác phẩm với số trang in ngót vài chục ngàn. Một số công trình khá đồ sộ như: Từ Điển Văn Học Cổ Điển Trung Quốc, Bách Khoa Thư Văn Hóa Cổ Điển Trung Quốc, Nho Giáo Trung Quốc, Từ Điển Thành Ngữ Điển Tích Trung Quốc, Từ Điển Văn Học Cổ Điển Trung Quốc, Từ Điển Hán Việt – Văn Ngôn Dẫn Chứng, Hoài Nam Tử…Sức viết sung mãn, trí tuệ thâm trầm, ẩn dấu trong một hình hài gầy ốm, lúc nào cũng thanh thản, xem nhẹ công danh, thị phi ồn ào tranh đoạt. Chuyến về Việt Nam vào tháng Năm, năm Hai Ngàn Mười, tôi phải năn nỉ lắm Nhan mới chịu đi khám bệnh vì lượng đường quá cao, dáng vẻ tiều tụy vì biếng ăn và ham vui uống bia! Uống thì chỉ vài chai, nhưng ham bằng hữu thì vô tận.
Tôi hiểu, Nhan rất yêu thi sĩ Lão Tử. Đạo Đức Kinh, trước hết, đó là một thi phẩm vô cùng huyền ảo. Phần Đạo học là do cái khí cốt của thi ca thâm trầm kết tụ. Thanh Ca, thi tập đầu tay thuở thanh niên của Nhan lạ lẫm trong veo, tứ cuồng mê, ý bềnh bồng , nhiều linh cảm, báo hiệu một thi tài có tầm cỡ. Lục Bát Ba Câu, thi phẩm thứ hai, cô đọng lẽ biến dịch trùng trùng. Nhan đã ngấm cái lẽ Vô Ngôn. Bỡn mà không bỡn, điên mà không điên, kiểu như Nhan ngồi dựa ngửa xỉa răng trong lúc nhậu, khà khà chuyện mê gái tóc bỏ đuôi gà, mê những bài thơ hay, những câu thơ hay của tiền nhân, của bằng hữu. Nhan rất thương bạn và quý bạn. Có chuyện bất bình vì ai đó đàm tiếu, khóe cạnh, tị hiềm, Nhan cũng sân si như trẻ con, một chút thôi, rồi cười khì, nhậu tiếp, nhậu mệt rồi thì lẳng lặng biến. Tôi đùa với anh em, Lão Đam thăng rồi! Mỗi lần nhớ Nhan, tôi gọi về, câu đầu tiên là coi chừng sức khỏe nghe! Nhan cười, giọng rất vang: “Đừng lo, tôi sẽ sống đến một ngàn tuổi để chờ Vỵ về. Nếu có chết thì cũng chết giả thôi!” Bó tay cho Lão Đam.
Tôi hiểu, Gửi Cho Cõi Im Lặng, bài thơ thời trai trẻ đã ứng vào hai câu thơ cuối cùng trong bài thơ cuối cùng của Nhan đăng trên báo Khởi Hành số Xuân Tân Mão – 2011: “…đất trời ôi ôi ôi ôi/sài gòn nát cả mùi hôi ban đầu.” Từ cuồng mê đến sầu thảm. Một tiếng than cuối cùng trước lúc ra đi.

Thức từ đầu đêm đến cuối đêm. Nhan ơi! Tôi đọc suốt đêm Gửi Cho Cõi Im Lặng.
Nhớ lắm Nhan ơi! Chắc Nhan sẽ gặp lại người bạn thiết của chúng ta, thi sĩ Joseph Huỳnh Văn. Bật quẹt đốt thêm điếu thuốc. Vang trầm hai câu thơ của anh ấy: “Khuya nức nở những cõi lòng không ngủ/ Đợi Vì sao dậy sớm tiễn người đi…” Tôi đọc lại trong niềm cảm ứng, đứng ở bên trời thở nhẹ tiễn đưa Nhan.

Calif. 4 giờ sáng, 31.01.2011

 

 

 

.

bài đã đăng của Nguyễn Lương Vỵ

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)