Tặng nhà văn Cung Tích Biền
Sử lịch là tiếng tru dài
Vũ trụ là tiếng ngáp dài
Tôi nhai một rừng hương của chữ
Khắc văn trên vách mây
Phun đỏ bình minh hoàng hôn mù
Những gương mặt người chảy và cháy
Những âm bản trên đồi tranh
Những đốt xương qua sông dị mộng
Những cột đèn đường tự tử vì khát ánh sáng
Những nắp cống hầm hào vỡ tung tóe trong ngực
Những con đường chẳng biết đi đâu về đâu
Những vầng trán chảy và cháy
Ầm ào nắng mưa nhiệt đới
Thèm ném những bước chân vô hồn theo tiếng tru
Ngồi xuống với một lũ ma hoang
Đàn hát khóc ré với một cõi khác
Bàn ghế lầm lì sông núi lầm lì
Những sợi tóc chảy và cháy
Rừng hương của chữ là tiếng rú xanh
Câu văn trên vách mây là tiếng thét lạnh
Tôi nhai và nuốt nhai và nuốt
Những trang giấy những luống cải vàng
Ngoại ô Dĩ An và linh hồn tôi
Âm bản của những mùa địa ngục . . .
7.2010
.