Tặng Thường Quán
Nhẩy qua những dấu phẩy (*)
Treo ngược hoàng hôn trên sợi lông
Diệu pháp của những dấu tay
Trên làn da rám nắng của đá
Vầng trán của mùa Thu
Sẽ không ai nhắc nữa
Trong muộn màng của hơi thở
Cúi xuống và nhặt lên
Những khoảng cách của chia ly
Bức tường nghiêng hết độ âm
Dấu chân của mùa Thu
Ta sẽ đi về phía dương cầm nâu đợi chết . . .
5.2011
(*) Thường Quán: “Viết là nhẩy qua những dấu phẩy.”
Vuốt sắc nắng nhiệt đới
Hoa xương rồng nở
Âm đỏ trườn lên dốc ngày
Âm xanh ôm kín vết thương
Hai bên chiều rách vai
Những mặt người chảy theo bóng chim
Những ký tự ngàn năm đã trở lại
Âm đỏ mùa yến huyết
Âm xanh mùa biển động
Bốn bên chiều rách vai
Trong mịt mùng của một trái tim đã khô
Những niềm trời vẫn còn long lanh giọt lệ . . .
05.2011
.