Trang chính » Ngày 30 tháng Tư, Sáng Tác, Trích đoạn tiểu thuyết Email bài này

Quen

Trích từ truyện dài Dặm trường (Văn Mới, 2000), Chương 21

 

 

 

(viết là bịa)

 

Có những cuộc gặp gỡ bắt đầu từ những chi tiết tình cờ.  Đôi khi đó là những chi tiết thật nhỏ, thật vô nghĩa, thật phù du, tưởng chừng như chẳng hề có một chút dính dáng gì đến những bất trắc, vinh nhục của mỗi một đời người.

Hôm đó, trời đột ngột đổ cơn mưa, khiến Hồng phải dọn hàng sớm. Nàng trùm vội chiếc áo mưa dã chiến, thu dọn hết đồ đạc vào trong cái xách, cột cái bàn đã xếp lại sau poóc-ba-ga xe đạp, chuẩn bị về. Nàng đợi ngớt xe để băng qua đường.  Từ bên kia đường, một chiếc xe bộ đội chạy lại, chiếu hai ngọn đèn pha sáng rực về phía nàng. Nàng chói mắt, nhìn sang một bên để tránh. Chợt thấy trên chiếc ghế đá hư hỏng cách chỗ nàng ngồi bán thuốc lẻ khá xa, một thân hình người nằm vắt vẻo. Ai thế nhỉ? Chắc là một kẻ ăn mày.

Chiếc xe chạy qua. Cả khu công viên chìm vào bóng tối. Mưa nặng hột dần.  Không suy nghĩ lâu lắc, Hồng dựng vội chiếc xe bên gốc cây, kéo tấm ni lông chạy lại. Một người đàn ông nằm đó. Nàng trùm vội tấm ni lông lên, cẩn thận nhét hai bên, sợ gió thổi bay đi mất. Mùi rượu nồng bốc lên khiến nàng lợm giọng, bước lùi lại. Người đàn ông dường như không hay biết gì, vẫn đắm chìm trong cơn say.

Sáng hôm sau, khi Hồng đang lúi húi bày hàng ra bán thì nghe một giọng đàn ông hỏi:
– Chị cho tôi hỏi…
Hồng ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thanh niên đang cầm tấm ni lông. Anh ta hỏi:
– Có phải tấm ni lông này của chị không?
Nàng gật đầu, lúng túng vì không biết phải xưng hô kiểu nào với người thanh niên trước mặt. Nàng nói trổng:
– Có phải là người…nằm trên chiếc ghế kia hồi hôm không?
Thanh niên nhếch mép cười, chòm râu lởm chởm trên mép động đậy:
– Đúng! Thằng này mà còn có kẻ quan tâm thì thật là chuyện lạ.

Hồng hơi phật ý khi nghe cái giọng đầy vẻ khinh bạc, bất cần đời của thanh niên. Nàng im lặng bày bàn, dựng ghế, lấy thuốc, kẹo, bánh, hộp quẹt ga, đậu phụng da cá…bày lên trên.  Thanh niên theo dõi nàng làm việc, không nói gì. Khi thấy Hồng xong việc, thanh niên nói:
– Cám ơn chị đã cho tôi mượn tấm ni lông. Nhờ vậy mà tôi ngủ qua đêm. Tôi tên Thuận, ba mươi hai tuổi.
Nghe thanh niên tự nhiên khai tên khai tuổi, nàng cười thầm trong bụng, nhưng đồng thời cũng nghĩ ra cách xưng hô hợp lý:
– Vậy là Thuận trẻ hơn tôi…à hơn Hồng à…hơn chị bốn tuổi.
– Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ.
– Ờ…đúng thế. Thuận có hút thuốc không?
– Sao lại không? Một điếu đi.
– Đà Lạt hay Hoa Mai hay Đồ Sơn?
– Một điếu “No Một” (1)  đi.
Thuận rút mấy đồng bạc lẻ nhầu nát ra trả. Hồng xua tay:
– Thôi được. Chị mời Thuận.
Thuận châm điếu thuốc, hít một hơi, xong nói “cám ơn” và bỏ đi.

Từ đó, Thuận trở thành khách hàng thường xuyên của Hồng. Ngày nào, anh ta cũng ghé lại sạp thuốc lẻ của Hồng, khi thì mua gói Đà Lạt, khi thì mua điếu thuốc ngoại “No Một” hay Samit, khi thì gói đậu phụng, khi thì cái kẹo. Tuy không dị ứng lắm, nhưng Hồng cố giữ một khoảng cách khá xa với người thanh niên này. Phải nói là nàng vừa thương hại vừa sợ.  Toàn bộ dáng ấp cử chỉ, lời ăn tiếng nói của anh ta toát ra cái chất du thủ du thực thứ thiệt, không giấu giếm. Có thể còn hơn thế nữa. Dường như  anh ta cũng cố tỏ ra như vậy. Thân hình to, cao. Khuôn mặt sần sùi, lồi lõm có lẽ vì mụn quá nhiều thời mới lớn. Cằm bạnh, lông mày rậm, xếch ngược. Đã thế, Thuận lại để hàm râu trên lởm chởm, sợi dài sợi ngắn không đều, có sợi cong xuống tận môi. Nhìn bộ râu, Hồng rùng mình khi nghĩ đến đồ ăn dính vào đó mỗi khi ăn. Hôi hám biết bao! Giọng nói ồm ồm, cộc lốc. Cách ăn mặc rất bụi. Bụi thật, nghĩa là nhớp chứ không phải là làm ra vẻ nhớp.
Một hôm Hồng hỏi:
– Thuận làm gì, ở đâu?
– Thợ đụng.
– Sao lại gọi là thợ đụng?
– Nghĩa là đụng đâu làm đó. Từ lơ xe đến bốc vác, chạy cò, chở thuê và đâm thuê chém mướn. Ai thuê gì, làm nấy.
Lần khác, nàng hỏi:
– Thuận ở đâu nhỉ?
– Bạch Đằng.
– Mô có xa nhà chị. Vậy sao chị không hề biết hè.
– Hạng người như Hồng (Thuận xưng tên Hồng chứ không xưng chị từ lúc nào mà nàng cũng chẳng để ý) làm gì mà biết đến tôi, thằng Thuận du đãng này.
Hồng nhăn mặt, làm ra vẻ giận:
– Thuận đừng nói thế. Thuận có biết chị không?
– Biết. Sơ sơ.

Đại loại như thế. Cứ mỗi lần Thuận ghé là có một cuộc đối thoại ngắn gọn. Hồng không muốn hỏi thêm. Thuận cũng chẳng muốn nói thêm. Nhưng lượng thông tin ít ỏi hàng ngày đó chồng chất lên giúp Hồng hình dung ra được lai lịch của người khách hàng khá đặc biệt này. Trước năm 1975, Thuận trốn lính, nhờ ba Thuận có quen lớn. Sở dĩ thế là vì nghề của ông ta là nghề chứa bạc cho các quan lớn tới giải trí hàng tuần.  Sau giải phóng, nhà cửa bị tịch thu. Anh ta lang thang kiếm ăn khắp nơi từ Đà Nẳng đến Sài Gòn, có khi ra tận ga Vinh. Lấy vợ. Có hai đứa con. Vợ chồng gây gỗ, Thuận bỏ đi. Vợ con vượt biên lọt, qua Úc. Thuận cũng tìm cách vượt biên, nhưng thất bại. Lại trở thành kẻ lang thang, không nhà không cửa, không vợ con. Tay làm hàm nhai.

Một hôm, trời mưa rả rích suốt ngày. Hồng lại cảm. Nàng quyết định nghỉ ở nhà một bữa. Nàng nằm đọc sách, thú vị lắng nghe tiếng mưa rơi êm đềm trên mái tôn. Bỗng có tiếng gõ cửa. Hồng ra mở. Cửa vừa hé, một người đàn ông cao lớn tuôn vội vào. Nàng giật nẩy mình, kinh hoảng lùi vào trong.  Hóa ra là Thuận. Áo quần anh ta ướt đẫm. Đầu tóc ướt nước, rũ rượi. Nước nhỏ giọt ròng ròng xuống nền nhà. Thuận dợm chân bước lui. Hồng hỏi:
– Trời ơi, làm gì mà Thuận đội mưa đi ướt dữ vậy? Áo mưa đâu? Làm sao mà biết nhà đây?
– Không sao. Mưa mát.
– Hay vào trong này lau nước đi đã. Có việc gì không?

Hồng dẫn Thuận xuống nhà sau, đưa khăn cho anh ta bảo lau đi. Lau xong, Thuận trở lại phòng khách. Hồng chỉ ghế bảo anh ta ngồi, nhưng Thuận lắc đầu:
– Không. Ướt thế này không ngồi được. Cho điếu thuốc đi.
Hồng vội lấy cho anh ta điếu thuốc.
– Có lạnh không? Hồng hỏi lại.
– Đã nói là không lạnh mà.
Anh ta châm thuốc, thân hình run run. Hồng nói:
– Người run vậy mà bảo không lạnh.
– Nhằm nhò gì!
– Thuận đi đâu vậy?
– Mua thuốc chứ đi đâu nữa.
Hồng la lên:
– Đi mua thuốc? Cái ông này kỳ thật. Thuốc thì ở đâu không có lại phải tìm về đây. Đừng xạo. Có chuyện gì cần không?
Thuận cười rổn rảng:
– Thuốc của Hồng ngon hơn.
– Lại xạo nữa. Thuốc đâu cũng là thuốc.
– Thuốc Hồng có mùi gì đặc biệt, hút một lần là ưng hút mãi.
Hồng đưa tay véo anh ta một cái vào vai:
– Chị không ưa cái kiểu nói xạo đó nghe.
– Tôi nói thật. Thuốc Hồng có mùi gì đặc biệt, chỗ khác không có.
Tự nhiên nàng cảm thấy thú. Thuận rít liên tiếp mấy hơi liền, nói:
– Đã thật!
Nhìn Hồng, anh ta nhận xét:
-    Hồng đẹp như một con mèo nhỏ.
Hồng co người lại, hai bàn tay chắp lại giữa hai đầu gối, cười khanh khách:
-    Tầm bậy! Đẹp như một con mèo thì đẹp gì.
Hồng nghiêng đầu qua lại, nhìn Thuận:
-    Thuận thì giống…giống cái gì nhỉ…đúng rồi, giống một con cọp lớn.
Thuận cười thoải mái, rít một hơi thuốc nữa rồi khoanh tay nhìn Hồng:
-    Một con cọp lớn. Nghe cũng được. Con cọp sẵn sàng vồ mồi, đúng không?

Nói xong, Thuận dang hai tay ra, khuỳnh lại, bước tới phía Hồng làm như sắp ôm choàng lấy thân hình mảnh mai của nàng. Hồng sợ hãi nép mình sát vào ghế, xoay một bên vai ra ngoài trong một tư thế tự vệ rất thụ động. Thuận bỏ tay xuống, cười vang:
-    Tưởng con cọp vồ thật à? Không đâu. Vồ mồi cũng đợi lúc. Thôi, tôi đi đây.
Hồng nhỏm dậy:
-    Đi à?  Ướt thế kia mà đi đâu. Trời còn mưa mà.
-    Nhằm nhò gì.

Vừa nói Thuận vừa quay lưng bước ra cửa. Bóng dáng cao lớn của anh ta gần như choáng hết khung cửa nhỏ, tạo nên một khoảng tối ngay lối vào. Ra khỏi cửa, Thuận quay lại, nói “cám ơn” và đi mất. Hồng chạy đến cửa nhìn ra đường, thấy Thuận bước đi mạnh khỏe dưới cơn mưa. Nàng khép cửa lại, mỉm cười vu vơ.

Khuya. Hồng đang dọn dẹp đồ đạc để về như thường lệ, thì Thuận không biết từ đâu, đạp xe tới. Sau khi mua điếu thuốc, anh ta nói:
-    Đêm nay dọn sớm hơn thường lệ năm phút. Sao vậy?
-    Mình cảm thấy mệt trong người.
-    Mệt thì về thôi.
Rít xong hơi thuốc, Thuận nhìn ngay mặt Hồng:
-    Chốc nữa, tôi sẽ về nhà Hồng.
-    Tầm bậy! Ai cho Thuận vào nhà giờ này.
-    Không cho cũng vào.

Thuận đạp xe đi. Hồng nhìn theo, cảm thấy da thịt rờn rợn.  Một cảm giác kỳ lạ chạy khắp cơ thể khiến nàng bất giác sợ hãi. Trên đường về, nàng cố đạp thật nhanh. Đến nhà, nhìn quanh nhìn quất không thấy ai, nàng mở cửa dắt vội xe vào nhà. Khi vừa đưa tay khép cửa thì một bàn tay chận lại. Thuận từ bên ngoài lướt vào như một cơn gió. Anh ta khép cửa, nói:
-    Bật đèn lên!

Hồng khiếp đảm, run rẩy tìm cái nút, bật đèn. Điện cúp.  Nàng lần mò tìm cây đèn, thắp lên. Nàng thấy Thuận đứng dựa lưng vào cửa, hai tay vòng trước ngực, nhìn nàng, mỉm cười. Trong ánh sáng mờ ảo, lập lòe, Thuận đứng đó trông chẳng khác gì một hung thần. Nàng bước giật lùi. Nàng muốn nói, muốn la lên, nhưng không được, cứ đứng nhìn sững Thuận không chớp. Mãi vài phút sau, khi thấy Thuận vẫn đứng yên một chỗ, chưa tỏ ra có hành động gì ẩu tả, đôi mắt lại chứa đựng một tia nhìn có vẻ giễu cợt, Hồng cảm thấy bình tĩnh lại.  Thuận nhếch môi cười:
-    Đừng sợ, con mèo nhỏ. Đây không phải là kẻ cướp. Chỉ là một con cọp trong sở thú.
Thuận rút ra một điếu thuốc từ trong túi, châm hút.
-    Mấy đứa nhỏ đâu?
-    Chắc ngủ cả. Hồng đáp nhỏ nghe như hơi thở nhẹ.  Nàng nhìn quanh cố tìm một cái gì để chống đỡ với nỗi sợ hãi và bất lực của mình. Nhưng vô ích. Chẳng có gì.
Hút xong điều thuốc, Thuận ném tàn xuống nền nhà, dùng ngón chân chà nát. Anh nhìn Hồng tủm tỉm:
-    Tôi về.  Ngủ đi, con mèo nhỏ.

Bẵng đi mấy hôm, không thấy Thuận ghé lại sạp. Hồng ngong ngóng. Thỉnh thoảng, nàng nhìn xuôi nhìn ngược. À, té ra mình đang tìm bóng dáng của anh ta. Chợt cảm thấy ngượng nghịu với chính mình.

Tối đó, anh ta ghé lại. Không nói gì, chỉ nhìn Hồng. Lại cười tủm tỉm. Như đêm nọ. Hàm râu trên động đậy trông ngộ nghĩnh như một tay làm xiếc. Hồng che tay lên ngực mình, nói:
-    Thuận làm mình sợ quá!
-    Đừng sợ. Sẽ ghé nữa. Khuya nay, chưa biết chừng.
-    Đừng, Thuận. Không nên chút nào. Đừng làm mình sợ.
Thuận im lặng, bỏ đi.

Đến khuya, Hồng dẹp hàng sớm, về nhà đóng cửa thật kỹ.  Nàng nằm trên giường thao thức, lắng nghe, chờ đợi. Hồi lâu, không thấy gì, nàng thiếp ngủ. Trong cơn mơ màng, nàng nghe tiếng gõ cửa. Nàng vùng dậy, nghe ngóng, rồi bước ra phía cửa, lắng nghe động tĩnh. Tiếng gõ lại vang lên. Nàng hồi hộp hỏi nhỏ:
-    Ai?
-    Thuận. Thích thì mở mà không thì thôi, tôi đi.
Hồng đứng thừ người ra suy nghĩ. Một lúc lâu sau, nàng thở dài, nói nhỏ:
-    Thôi, Thuận về đi.

Không nghe tiếng trả lời. Nàng áp tai vào cửa, lắng nghe.  Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Chắc anh ta đã bỏ đi. Thế thì tốt.  Nàng tháo chốt, hé cửa nhìn ra ngoài. Bỗng Thuận từ đâu không biết lách vào chẳng khác gì một cơn gió mạnh. Hồng chưa kịp phản ứng thì hai vòng tay anh ta đã ôm siết lấy nàng như hai gọng kìm, nâng lên. Con mèo nhỏ la ú ớ. Tiếng Thuận thì thào:
-    Đừng sợ, con mèo nhỏ.
Hồng vùng vẫy, cấu xé dữ. Mặc! Thuận ôm xốc nàng đi vào, lần mò trong bóng tối tìm chiếc ghế. Anh để nàng xuống, hai tay mạnh mẽ bứt nút áo. Tiếng Hồng nghe đứt quãng:
-    Thuận, Thuận, đừng, đừng, Thuận.
Thuận bịt miệng nàng lại. Nàng ú ớ một lát rồi im bặt.  Sau đó, nàng kêu tên Thuận nhiều lần. Trong bóng tối, tiếng kêu lúc nhỏ lúc lớn rơi tản mác trong một đêm mùa thu lặng lẽ.

Không lâu sau đó, con cọp lớn về ở với con mèo nhỏ.

Một cuộc tình? Có lẽ là không. Trong thâm tâm, Hồng chẳng thấy mình có chút gì gọi là tình yêu với Thuận. Nàng cần Thuận hơn là tình yêu. Không tỏ tình. Không hẹn hò.  Không có những chiều sóng đôi lãng đãng ngoài công viên, dọc bờ sông. Không có những giòng thư tình chan chứa nỗi niềm. Không có chiều vàng, nắng thu hay chiếc lá rơi âm thầm  bên hiên. Không có những nhớ nhung khắc khoải, những đợi chờ mềm cả trái tim. Chỉ là những đối thoại ngắn ngủi. Những ôm. Những siết chặt. Những bồng ẵm. Những hùng hổ, ham hố, cuồng bạo.  Không trau chuốt, sửa soạn, dò dẫm. Không trung gian. Không màu mè. Gọn. Khỏe. Lập tức. Trong những giây phút đó, Thuận như một con thú say mồi. Một tên lính lê dương. Toàn bộ bản năng của anh ta bộc lộ. Nó hữu hiệu, tràn trề, tự nhiên.  Luôn luôn là một cuộc hiếp dâm không hơn không kém. Mọi nơi. Đâu cũng có thể là chỗ của Thuận. Giường. Bàn. Ghế.  Trên sàn nhà. Trong phòng tắm. Ngoài sân sau. Khi đang làm bếp.  Khi rửa chén. Khuya, sáng, trưa, chiều, tối. Anh ta hâm nóng căn nhà từ lâu vốn lặng lẽ, buồn nản. Anh ta đẩy nàng lặn sâu xuống một biển cuồng điên chất ngất. Cuộc sống của nàng bị bật tung ra, tuênh toang, hừng hực. Nàng không kịp ghê tởm, không kịp suy gẫm, không kịp phản ứng. Cho đến một lúc, bỗng nhiên nàng tìm thấy có cái gì nồng nàn trong sự hung bạo, có cái gì thiết tha trong cơn dã man, có cái gì phấn khích trong sự thô bỉ, tục tằn. Nàng khám phá ra một con người khác trong mình. Một phía khác của đời sống. Sức mạnh dã thú của Thuận đánh thức con dã thú trong nàng sống dậy. Như triều dâng thác đổ. Mãnh liệt. Tàn bạo. Trần trụi. Nàng cắn.  Nàng bấu xé, hành hạ Thuận không thương tiếc.

Ngẫm nghĩ  lại những ngày yêu nhau và những tháng ngày chung sống với Thiết, nàng kinh ngạc nhận thấy hai cuộc sống khác xa nhau ghê gớm. Một bên thì chừng mực, từ tốn. Một bên thì cuồng bạo, bức phá. Một bên thì sống trong bóng sắc của chữ nghĩa, lãng mạn, đạo lý, danh tiếng. Một bên thì sống đến tận cùng ham muốn. Những ngày yêu Thiết, sống với Thiết đẹp thật, lãng mạn thật, nhưng dường như có gì không thật, không đủ. Sau 1975, mọi sự càng rối rắm hơn. Trong cơn lốc lịch sử, cả nàng cả Thiết đều mất đất đứng, trở thành mong manh, chới với. Cả hai tuyệt vọng lẫn nhau, đưa đến sự đỗ vỡ của một cuộc tình thuộc loại đẹp nhất thành phố. Trong thời buổi mà những chất thơ không còn cơ sở để tồn tại, đường phố chỉ dành cho khẩu hiệu, buôn bán trở thành gian dối, vô đạo đức, học thức trở thành phù phiếm và lãng mạn trở thành xa xỉ, quả thật Thuận là một lá chắn hữu hiệu. Qua Thuận, nàng có một chỗ để vịn, để đứng trong khi toàn thể xã hội chòng chành, chao đảo. Thế thì có sao?

Đó là tất cả sức mạnh giúp nàng đương đầu với dư luận xã hội, với gia đình. Lúc đầu, đi với Thuận ra ngoài, nàng tưởng tượng cả rừng mắt vây quanh đàm tiếu, chưởi rủa. Nàng bối rối, ngượng ngập như bị bắt quả tang đang làm một điều gì xấu xa. Nhiều lần, nàng tủi nhục, chán nản. Nhưng tự nhủ lòng: phải tập cho người ta quen. Và người ta quen thật. Cặp Hồng-Thuận trở thành bình thường trong cuộc sống như những người miền Nam quen dần với màu áo công an và lá cờ đỏ sao vàng.

Cuối cùng, Hồng hiên ngang, đĩnh đạc và kiêu hãnh đi bên cạnh Thuận như ngày nào mười bảy năm về trước, nàng đã hiên ngang , đĩnh đạc, kiêu hãnh và hạnh phúc khi đi bên cạnh Thiết trước con mắt ngưỡng mộ, thèm muốn của mọi người.

Giữa chàng thư sinh Thiết và Thuận đứng bến, nào có gì khác nhau?

 

(1) Tên đề ngoài bao thuốc là “No 1”, tức là “Số 1”, nhưng đọc ra tiếng Việt là “No Một”

 

 

 

.

bài đã đăng của Trần Doãn Nho

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)