Có lúc tôi tưởng như mình đang trong
khoang hành khách của một chiếc máy
bay đang cất cánh, đang vượt lên
trên những đám mây, những cơn mưa,
những cơn giông bão, đang chinh phục
lớp lớp những độ cao rồi bồng
bềnh bay về một phương trời xa
lắc xa lơ nào đó, cũng có
lúc tôi tưởng như mình đang ngồi
trong khoang của một chiếc tầu ngầm,
đang càng lúc càng lặn sâu vào
lòng đại dương thăm thẳm, khám phá
những hiện tượng kỳ bí… Cứ tưởng
tượng ra mọi thứ rất có lý
và rất không có lý và có
lẽ vì vậy mà tôi không thể
nào hiểu nổi tại sao gã đàn
ông trước mặt mình lại có thể
ngốn một lúc nhiều thứ thức ăn
đến thế, không thể nào tưởng tượng
nổi tại sao mấy đứa trẻ con
ngồi trước tôi mấy hàng ghế lại
có thể gào to đến thế, và
đặc biệt, trong cái lạnh mấy chục
độ dưới không, tôi lại càng không
thể nào tưởng tượng và hiểu nổi
tại sao mấy đứa con gái đứng
và ngồi đằng kia lại có thể
mặc những cái váy ngắn đến không
thể nào ngắn được hơn như thế,
cũng như lại càng không thể biết
chúng ăn mặc như thế là có
cần thiết hay không….
./.
30 / 01 / 2010
.