Bất kể là sáng, là trưa, là chiều, là tối… Hay là đêm… Hay là vào bất cứ thời điểm nào của ngày và đêm… Ngày nào cũng vậy, ngày nào anh cũng có thể bốc điện thoại gọi cho tôi ít nhất là năm lần, mỗi lần ít nhất là mười lăm phút… để nói cho tôi nghe (hay chính xác hơn là tuyên truyền cho tôi) về cái tuyệt vời của thiền.
Để đạt được mục đích của mình là thuyết phục tôi thiền, có điều kiện là anh nói rất nhiều. Nhiều, và dai, đến mức mà tôi không thể không nhận lời.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là cứ ậm ừ thế rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng, nghĩ thế là không được với anh. Bất kể là sáng, là trưa, là chiều, là tối… Hay là đêm… Hay là vào bất cứ thời điểm nào của ngày và đêm… Ngày nào cũng vậy, ngày nào anh cũng có thể bốc điện thoại gọi cho tôi ít nhất là năm lần, mỗi lần ít nhất là mười lăm phút… để giục giã tôi thiền.
Để đạt được mục đích của mình là thuyết phục tôi phải có những hành động thật sự, có điều kiện là anh nói rất nhiều. Nhiều, và dai, đến mức mà dù rất ngại, tôi vẫn cứ phải bắt tay vào thiền. Và có nhiều lần, dù đang thiền giở dang, nhưng khi nghe tiếng chuông điện thoại reo, tôi vẫn phải nhấc lên để trả lời anh rằng, vâng em đang thiền đây, anh yên tâm đi.
Bây giờ thì trình độ thiền của tôi đã tương đối khá. Tôi đã đạt được một số cảnh giới. Để sống thanh thản, như anh nói, tôi đã bỏ qua, đã quên đi được rất nhiều thứ của cuộc đời.
Hình như chỉ còn mỗi một thứ, và tôi, dẫu cố gắng đến mấy cũng không thể nào mà quên đi được. Ấy là, hình như tiếng chuông điện thoại của anh vẫn đã, đang và sẽ còn đi theo, vẫn còn ám ảnh tôi mãi mãi… Bất kể là sáng, là trưa, là chiều, là tối… Hay là đêm… Hay là vào bất cứ thời điểm nào của ngày và đêm… Ngày nào cũng vậy, ngày nào anh cũng có thể bốc điện thoại gọi cho tôi ít nhất là năm lần, mỗi lần ít nhất là mười lăm phút… để trao đổi với tôi về cái hay, cái tuyệt vời của thiền.
Bây giờ thì lúc nào tôi cũng nơm nớp, nơm nớp…chỉ sợ lại phải nghe tiếng chuông điện thoại reo. Nơm nớp… Vì, đấy rất có thể lại là điện thoại của anh.
./.
12 / 6 / 07