Bài đã đăng của Trần Hữu Dũng
Bào chế
Luôn có thứ cần được tân trang trở lại
Sắc đẹp, bộ dao nĩa và cả những học thuyết cao siêu
Khu vườn hoa nở rộ, dãy hành lang uốn khúc
Mùa thu thanh khiết đượm nồng mùi trẻ thơ.
Vô danh ♦ Tình cờ
Thành phố vây kín / mấm mồ lớn
Ở đấy hắn từng yêu thương, căm phẫn
Ở đấy hắn lớn lên và tàn rụi
Những mặt hồ—những mặt gương phản diện
Đi dọc Ban Mê Thuột ♦ Tái sinh
Thành phố mù sương, hoa cà phê nở trắng khắp nơi, thác Dray Sáp
đẹp sững sờ, giọng người dân tộc, người kinh léo nhéo khản đặc,
phố hẹp chênh vênh
Tiếng vọng nấc nghẹn—
Dự tiệc ở khu sinh thái thiên nhiên
Không tán đồng với bầy ong vo ve, châm chích
Đàn tôm hùm lộng lẫy hân hoan đàn hát, nhảy hip hop
Các chị vịt Bắc kinh béo phệ ngồi trên dĩa, phễnh phờ tay quạt
Mặc bọn chem chép, nghêu, sò huyết than van, cáu kỉnh.
Ảo ảnh xuân
Ánh trăng xuyên thấu em trong suốt
Lỡ cuộc hành trình chuyến tàu vũ trụ lướt qua
Như những bông sen đầm lầy
Chúng ta mắc cạn tận đáy cuộc sống
Mùa Giáng Sinh
Nhà văn Y cố thôi miên người mẫu sàn diễn
xuyên qua màn ảnh ti vi.
Chẳng có gì bí mật. Bầy tuần lộc kéo xe chở đầy kẻ cướp,
bay vun vút, lướt qua những vì sao dục vọng sáng rực.
Đọc THƠ NGUYỄN TRUNG BÌNH: Giọt nước mắt đàn ông trong đêm
Tập Thơ Nguyễn Trung Bình gồm 30 bài thơ, trình bày Ngô Thanh Tùng, bìa Nhật Khang, ảnh bìa MPK, in 1000 cuốn, khổ 12X20 cm, tập hợp những sáng tác gần đây nhất, thời kỳ tác giả biết mình mang trọng bệnh xơ gan, xuất huyết bao tử…
Lên đường
Với con dao và giấc mơ, dấu kín vào ngăn tối ký ức/
Thủ sẵn hộ khẩu và cơn đói lắt lay,/
hắn ý thức nhập cuộc vào đời sống/
(chông chênh bập bênh lên xuống của trò chơi trẻ con).
GƯƠNG MẶT NGƯỜI PHƯƠNG NAM
Ngày rạng ngời
trên gương mặt nhăn nheo ông nội già nua
tôi đọc điều ghi chú
của đường cày thời gian hằn sâu
NHÀ THƠ NGUYỄN PHAN THỊNH:ĐỘC HÀNH LẶNG LẼ VỚI XA XÔI
Bây giờ nhà thơ Nguyễn Phan Thịnh đi xa, độc hành lặng lẽ, bỏ cả xứ sở nắng ấm chứa chan miền Nam, lẫn những cánh rừng phong lá đỏ xa xôi với những kỷ niệm tình yêu trong sáng, bao nhiêu dự tính dở dang trong đời. Đâu đó câu thơ anh nhắc nhớ : “Em mong sinh con ra đời / Như bài thơ anh ao ước viết xong /Sau những ngày đêm chúng mình cưu mang trăn trở / Có ngọn đèn của Prô-mê-tê soi cho chúng ta sống làm người” (Ngọn lửa Prô-mê-tê, 1982).
Phỏng vấn thi sĩ Nguyễn Đức Sơn
Được biết lịch sử văn học của địa danh Phương Bối Am – Bảo Lộc gắn liền với người an trú trong quá khứ, thiền sư – nghệ sĩ Thích Nhất Hạnh và người an trú trong hiện tại, thi sĩ Nguyễn Đức Sơn. Vì ngày nay có nhiều kẻ hậu bối chưa từng biết qua, xin ông kể lại mối nhân duyên ấy cũng như mối liên hệ lúc này giữa ông và Sư Ông Làng Mai.
Bình Luận mới