Thành phố mù sương, hoa cà phê nở trắng khắp nơi, thác Dray Sáp
đẹp sững sờ, giọng người dân tộc, người kinh léo nhéo khản đặc,
phố hẹp chênh vênh
Tiếng vọng nấc nghẹn—
những cánh rừng bị đốn hoang tàn bốc hơi nóng hừng hực
Một tấm biển “Coi chừng chó dữ” long đinh gần rơi ra,
nơi cổng biệt thự bề thế trên đường vào hồ Lắc
Con ong húc đầu vào chốn mê kiếm mật
Xe tấp vào quán nhỏ, con sáo trong lồng hót véo von
Đám người đi rừng đạp xe cọc cạch ngang qua,
áo quần cáu bẩn, ánh nhìn đầy cảnh giác
Hình như mọi thứ tình cảm đều gãy đổ,
hoàng hôn thoi thóp
Đất Bazan quặn mình,
phủ màu đỏ lem luốc lên Tây Nguyên xanh tái tê.
Mẹ kiếp, có lần anh thề thốt
Dưới bóng cây hoàng lan nhà em
Yêu nhau bạo liệt hơn loài thú hoang
Yêu nhau trần truồng, tinh khiết
Hai vì sao run rẩy dưới vòm trời đêm.
Có lần anh nuốt chửng và tái tạo em
Làm bầy chim sáo bên vườn ngừng hót
Lắng nghe lời tỏ tình bất tận.
Ngồi lặng im trong căn phòng cũ
Anh tập cười và quay đầu lại
Nhìn đôi bóng tình nhân trên vách khô cứng.
Mẹ kiếp, giác quan nhạy bén năm nào giờ tê liệt
Vẻ đẹp thân thể em phô bày tựa bóng ma quyến rũ
Vang lên những hồi chuông cứu chuộc
Thắp lửa tình yêu tái sinh đam mê cháy rực.
.