Bài thuộc thể loại: Da Màu số 28
THIỆP MỜI, TIẾP TÂN CẢM TẠ (ÐỘC GIẢ.) ÐỒNG HƯƠNG*
Cảm tạ (độc giả.) đồng hương tại quán
(Con rùa ở hà nội quán con cầy
Tại sài gòn là tốt nhất.) vào thời
Ðiểm mà qúy vị có chút tiền (thời
Giờ rảnh.) dư không biết làm gì thì
Cha Con Sớm Mai
Tôi đã chờ đợi, nhưng những ngày cuối năm cũng không có gì thay đổi. Thay đổi? Hai tiếng đó nghe có vẻ nhuốm một chút khôi hài và hơi nặng nề. Tôi đánh thức thằng nhỏ trở dậy đi học mỗi sớm mai, và nghĩ, đáng lẽ đó là công việc của mẹ nó. Tôi còn tưởng tượng ra bàn tay mẹ nó lùa vào sườn nó cù cho thằng nhỏ tỉnh ngủ, lối đánh thức con đặc biệt của nàng.
Vision Impaired
That’s what you get for becoming familiar with the common people. His vision impairment was fake but your judgement impairment was real. You poured your heart out and your wife bared all her flesh. Darkness descended and enveloped both of us. In the dark, the blind can see better than the sighted.
TRUY TÌM KẺ MẤT TÍCH
Cái giấy hoãn dịch. Cũng phải đàng hoàng, muốn cho chắc thì mang đi mà ép nhựa cho khỏi rách, khỏi nhàu mà giữ được lâu, nào đâu phải một cái giấy gì, nhiều khi là cả một tập hồ sơ công phu, mất nó là không ăn không ngủ được. Cái giấy chẳng là gì nhưng nó chứng nhận một kẻ làm người. Nếu không …
Hoạ sĩ
Nhưng giống bọn trẻ hay tưởng tượng lời nguyện cầu
Chỉ là im lặng, hắn trông đợi chủ đề
Của hắn ào lên cát, và, túm lấy một cây cọ,
Phết chân dung chính nó lên tấm vải.
thơ Mai Trung Tĩnh (#28)
Chiều nay tôi đi
Nghe tiếng buồn lịch sử
Và thêm hơi thở hắt ra
Của người bạn vừa giã từ tất cả
Phòng Bốn Giường – Four-Bed Room
Tôi chẳng bao giờ đến những trường học, những thư viện, như bao người khác. Ở đấy, tôi tin, không có gì để học nữa hết. Tôi chẳng thà nghiền ngẫm tất cả những món bị thiên hạ hôm nay phế thải . . . .
I never come to any schools or libraries like people do. There, I believe, there is nothing left to learn. I’d rather brood over all the things people today throw away . . . .
Chiều Trên Phá Tam Giang
Và mày kinh sợ nghe nhắc điều vượt sức bình sinh
Bởi mày không đủ dạn dày trình diễn tới lui cơn thất chí
Như gã hề cuồng mưu sinh giữa chốn đông người
Với từng ấy tấn tuồng bần tiện
Rút ra từ lịch sử u mê.
Giói thổi thêm đi, gió thổi thêm đi
Cho cỏ cây mau chết, mau hồi sinh.
chùm thơ Vũ Trọng Quang (#28)
từ tiếng rao bán báo tôi lớn lên
từ tiếng gõ vào thùng đánh giày tôi lớn lên
em dậy thì bên kia sông
tôi tỏ tình bằng im lặng
Khi trông thư Thụy-Châm
cũng đành người đã quên tôi
con chim nào cũng một đời kêu khan
cây phong đã đỏ lá vàng
quán sâu tôi quấn khăn quàng đợi đêm
thơ Chu Ngạn Thư (#28)
kẻ sĩ ngày nay
thân ở đợ
lúc chạy xe ôm
lúc chèo đò
lận lưng đôi cuốn kinh kim , cổ
ra đường
khoe mã vỏ túc nho !
Nói với biển
Buổi sáng tôi nghe sóng lớn
biển động rồi kia
em hãy làm dấu – thánh trên cát
hát bài rất buồn
như quê hương.
hứa hôn
Rồi, khi ánh nắng mùa xuân tháo gỡ lớp áo len mùa đông dày cộm khoác trên người đám công nhân làm ngoài trời, hắn thả cho chim bay đi.
Hắn nhìn dõi theo chú chim đang chậm chạp vỗ cánh cố nhắc mình lên trên những ống khói lò sưởi, về phía những đám mây mầu bạc và nói một cách giận dữ:
“Đi cho khuất mắt. Đúng ra mày đã chết một mình mày ở đâu đó rồi…”
Hắn đúng là một con người kỳ lạ.
Buổi chiều ở Pleiku
Buổi chiều ở Pleiku có gì lạ đâu hở em
Có nỗi cô đơn trong cõi sương mù
Có phố buồn hiu, có đêm giấu mặt
Có giấc sầu dài trong cõi thiên thu
GƯƠNG MẶT NGƯỜI PHƯƠNG NAM
Ngày rạng ngời
trên gương mặt nhăn nheo ông nội già nua
tôi đọc điều ghi chú
của đường cày thời gian hằn sâu
thơ Nguyễn Đức Sơn
các em hãy cùng công kênh trái đất
dang chân dài lấy thế trước hư vô
anh núp rình sợ thần thánh về xô
dành tác phẩm muôn đời to lớn nhất.
Ngợi ca tháng Chạp
Tháng chạp về rồi bé thấy không
Cỏ nép trong cây vẫy lá mừng
Hồn anh vội vã giăng mưa bụi
Rơi xuống cho vừa lạnh nhớ mong
Gã đấu bò thành Málaga
Bóng đêm và cô đơn bao phủ thúc đẩy Leila lần theo con đường quen thuộc trở về chủng viện. Người nữ tu trẻ tuổi không quay đầu nhìn lại phiá sau lưng càng lúc dì càng bước nhanh cho đến khi ngã quị xuống. Leila hoảng hốt thét lên khi nhận ra mình đang lăn tròn như trái banh xuống đồi. Thân thể như có những mảnh đá sắc vụn cắm ngập làm hai tay dì quơ cào khoảng không trước mặt. Đau đớn điên cuồng từ tâm hồn đến thể xác Leila buông hai tay thả cho thân mình lao xuống phía dưới.
Chữ Hạnh
Nhưng làm sao ông bôi xoá được những đường nhăn, những đốm da mồi tuổi tác trên đôi gò má, lấm chấm dọc sống mũi? Và vô số ý nghĩ ngổn ngang dằn vặt tâm trí ông lâu nay về một chữ, chỉ một chữ duy nhất mà ông không thể định nghĩa rành mạch, xác đáng: chữ Hạnh.
thân bay qua núi tây
sáu giờ sáng, khi em đổ ly rượu trên ghế ngồi
cạnh bờ biển vắng, rong sẫm nâu dày trên cát
như bức tường chống mặn
dăm ba con lang thang bờ nước rặc
bài thuốc giải bùa mê thứ nhất
môi mọng tím bầm những dấu răng
da thịt ấy đã nhàu nhò một dạo
những ghế nệm trong xe không bao giờ khai láo
những bàn tay vò nát ngực căng đầy
Cà Phê Đắng
Phòng trọ của anh nhỏ như hộp diêm. Ngày anh đưa em về (lần đầu tiên năm ấy), mùi ẩm mốc không khỏi làm em khựng lại vài giây. Phòng gì ngó tối âm u. Phòng gì không có đến một cánh cửa sổ. Người chủ nào mà tàn nhẫn quá như thế này không biết. Em còn nói thêm rằng phòng này mà trọ cái gì, phòng tồn kho thì có! Anh đứng im lặng nhìn em cười.
Bình Luận mới