Mười sáu năm trước Lâm Vị Miêu 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp chương trình trung học phổ thông với số điểm vừa đủ đậu, nhờ may mắn hay phần số gì đó mà được nhận vào khoa Anh, lớp Cử Nhân Tài Năng của Đại Học Tổng Hợp thành phố. Vì không thực sự giỏi, ngồi chung với các bạn cùng lớp cậu cảm thấy thua kém họ về nhiều mặt. Một nhóm ba bốn người sau học kỳ đầu bỗng xuất sắc hẳn với số điểm cao bất ngờ. Hỏi ra mới biết, do muốn trau giồi thêm kỹ năng nói và viết tiếng Anh, nhóm này đã cùng tầm sư học đạo, gặp được ông thầy ngầu nhưng nghèo sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối một hẻm cụt. Bọn này xấu tính, đã không thèm chơi với người học kém, lại còn giữ bí mật chỗ học thêm. Dễ thôi, sau vài tuần âm thầm theo dõi, Miêu truy ra hang ổ tụ tập của bọn chúng nó. Tưởng gì, nhà thầy chỉ cách chỗ trọ của cậu khoảng 15 phút xe gắn máy.
Thầy Khuyển sinh năm Tuất, nhưng không phải vì vậy mà cha mẹ đặt cho thầy một cái tên hàm ý càm ràm phân bua hổ phụ sinh khuyển tử, cha là chúa sơn lâm sao lại oái oăm sản sinh ra lình-bình-cẩu!? Có lẽ nhiều người biết khuyển trong tiếng Hán Việt còn có nghĩa khiêm tốn, yếu kém, hèn mọn. Thâm tâm hai cụ chỉ mong cái tên Khuyển sẽ luôn nhắc nhở con trai mình sau này lớn lên phải biết tự thân chứng tỏ để vươn lên khỏi cái vạch làng nhàng tầm thường của dòng tộc.
Ở tuổi thành nhân, trái với kỳ vọng của hai cụ thân sinh đã qua đời, vốn bản tính cầu an thầy Khuyển chọn nghề giáo vì quan niệm học đường là môi trường lương thiện hơn hết so với các lĩnh vực còn lại, nơi không cần rao hàng, trả giá, so kè lời lãi hay chén chú chén anh để mọc thêm vây thêm cánh. Vây với cánh mà làm gì? Thầy không thích bơi nhanh cũng chẳng muốn bay cao. Mô phạm chưa đầy chục năm thì thầy hỡi ôi, bỏ việc, sống co cụm một mình trong hẻm nhỏ, biến căn nhà 60 mét vuông thừa hưởng của cha mẹ thành chỗ dạy kèm. Lạ là công an địa phương chẳng quấy nhiễu làm phiền, chắc nghĩ ông này cao tuổi neo đơn, lại thuộc thành phần thường dân đạo đức tốt có gia thế cư trú lâu đời trong khu phố miết từ đời tổng thống Ngô Đình Diệm, làm ăn cò con, thanh thiên bạch nhật. Nước không đục thì chẳng thể béo cò.
Ban đầu học sinh lèo tèo, thường là các trò trình độ cấp hai, cấp ba, có nhu cầu rèn lại căn bản để đối phó với các bài thi ở hai học kỳ. Theo thời gian, chẳng những sỉ số gia tăng khiến thầy phải bày thêm bàn ghế mà đối tượng học cũng thay đổi. Đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, người ta đổ xô đi học ngoại ngữ vì ủ mưu vượt biên, 10 năm sau, đến xin dự lớp là sinh viên ôm mộng du học hoặc các thành viên gia đình xuất ngoại theo diện bảo lãnh dây chuyền. Ngoài ra, vào cái thời các nhà đầu tư nước ngoài đổ xô vào Việt Nam ào ạt tuyển dụng dân địa phương, công nhân viên chức dù công ăn việc làm ổn định, vẫn muốn có chứng chỉ tiếng Anh để kèm vào lý lịch, hy vọng xin được chỗ làm mới với lương cao hơn và điều kiện làm việc dễ chịu hơn.
Thầy Khuyển xếp lớp theo trình độ và mục đích học, mỗi nhóm giới hạn 10 học viên, thời gian học cho mỗi lớp là 1 tiếng rưỡi, bắt đầu từ 5 giờ 30 chiều đến 8 giờ 30 tối cho hai lớp, thời điểm học sinh đã tan trường và người đi làm đã xong việc hành chính. Chẳng phải cả thành phố không có nơi nào dạy thêm tiếng Anh, trái lại, mọi phường quận đều rộn rịp các Trung Tâm Ngoại Ngữ quảng cáo đội ngũ giáo viên Anh-Mỹ-Úc; chân dung các thầy cô mắt xanh mũi lõ mồm miệng tươi cười tay ôm các giáo trình tiêu chuẩn quốc tế được in trong các tờ bướm phát không ở các ngã tư ngã bảy.
Học viên tìm đến thầy chấp nhận chui vô hẻm cụt nhà nhỏ có lẽ vì tin rằng học nhóm ít người, lại được hướng dẫn bởi một cựu giảng viên đại học, sẽ cho kết quả nhanh hơn và tốt hơn. Thời gian trong ngày thầy nhẩn nha việc riêng, xế chiều thì mở cửa tiệm. Mỗi tối dạy xong hai lớp thầy nhanh nhẩu đóng cửa, vặn chìa khóa 2 tua, kéo màn, tắt đèn, bật TV, rồi vừa nhơi bữa tối đạm bạc vừa xem tiếp phim tập còn mứa đêm hôm trước. Ngoài các thú tiêu khiển tao nhã và ít tốn tiền, do hoạt cảnh từng nhóm có nhiều nét đặc trưng, thời gian này thầy Khuyển lấy việc quan sát thái độ và biểu cảm của từng học viên ở mỗi lớp làm vui. Tối lên giường, thầy thường hình dung lại từng khuôn mặt trước khi lịm. Trò Miêu nằm trong số đó.
Người dong dỏng, da ngâm ngâm, trán gồ, cánh mũi dày hơi tèn tẹt, môi mong mỏng, mắt dại dại. Thường xuyên đi học trễ. Ngồi trong lớp nhưng hai tay khư khư ôm cái ba-lô như sợ bị giật. Trong khi nhóm bạn cùng lớp ở Đại Học sôi nổi thảo luận các đề tài dễ gây tranh cãi: Leaving or Staying, House or Apartment, Cohabit, Inter-marriage, Free-lancer, Tattoo, Graffiti, Lady-boss, Homosexuality, Transgender, LGBTQIA+, Platonic Love…, thần sắc trò Miêu lơ láo thiếu tập trung, hiếm khi tham gia góp ý. Được chừng vài ba tháng thì biến. Đám bạn xấu xa được dịp dèm pha: bạn ấy quê Tây Ninh, nhà theo đạo Cao Đài, quý tử đại gia, chưa xong niên học ở Tổng Hợp đã bỏ lớp chuyển sang RMIT, ngồi rờ mít rờ xoài được ba bữa nửa tháng đã đổi sang trường khác, nghe đâu đang làm hồ sơ du học Phần Lan. Thầy Khuyển buột miệng mắng trỏng:
– Đồ phá gia chi tử.
Tuy nặng lời vì thường không ưa những kẻ bất nhất buông này bắt kia, thầy chẳng nhớ lâu. Học viên đi ra đi vô, sỉ số biến động thường xuyên. Người thì vừa được vớt gần đảo Galang, kẻ lại bỏ cuộc vì không còn hy vọng, người bị chủ tàu lừa, kẻ mới xin được chân công nhân xưởng giày Hàn Quốc, người nghỉ học tiếng Anh để chuyển sang tiếng Trung hầu bắt kịp nhu cầu thị trường lao động, kẻ thi hỏng buồn đời uống thuốc trừ sâu…Hình ảnh chàng thanh niên 18 tên Lâm Vị Miêu dần mờ nhòa như tấm ảnh cũ đã phai thuốc rửa; lúc thầy cố mường tượng thì nó lại hiện ra méo mó như các bức vẽ chân dung của Francis Bacon.
Đứng chờ ở cổng là một kiều nữ e ấp, dáng người cao ráo, tóc dài xuống tận thắt lưng, mày tỉa mỏng, áo hai dây có khoác ngoài một sơ mi thả nút, chân đi giày gót cao.
-Em chào thầy! Thầy nhớ em không?
-Ư…xin lỗi, không nhớ. Em là…
-Học trò cũ lâu năm của thầy nè.
Thầy Khuyển mời cô gái vô nhà. Lâu lâu có người xưa ghé thăm cũng là chuyện thường tình trong nghề dạy học, nhưng trò này trông vừa lạ vừa quen, nghĩ mãi thầy vẫn không nhớ em ấy đã từng ngồi lớp nào, học giáo trình gì. Cô gái ngó thầy dò xét, không giấu được ánh mắt ranh mãnh.
-Thằng phá gia chi tử nè thầy. Em nghe tụi nó đồn thầy ghét em như shit.
Thầy Khuyển lọng cọng ngượng nghịu mất vài giây, nhưng vội cười huề:
-À, à…vậy ra thì là mà…em… Miêu.
-Xưa thầy ác cảm với em đến nỗi đổi tên Vị Miêu thành Dị Miêu, nhờ vậy em dễ dàng lái sang Diệu Mi sau khi chuyển giới, khỏi mất công suy nghĩ; giờ em có hai quốc tịch hai giới tính. Dạ, em đội ơn thầy.
Cô gái đứng dậy chắp tay xá xá, đôi môi mỏng ngày xưa tủm tỉm cười, trông cũng xinh xinh; nhưng trong mắt thầy Khuyển lúc bấy giờ mấy điệu bộ này có vẻ phường tuồng – chữ trendy hiện nay là drama – không thấy chút gì chân thành tri ân, tự hỏi hay là mình đang nhìn nó qua lăng kính thành kiến bảo thủ của người cao tuổi. Thầy chưa kịp tìm được câu gì để nói thêm thì trò đã huyên thuyên:
-Hồi ấy nghỉ học lớp thầy rồi em nhảy lôm côm qua vài trường nữa, cuối cùng tự túc du học Phần Lan ngành đì-zai. Xứ gì xám ngoét thấy ớn, mùa đông mù mịt trùm xuống nặng trịch như tấm màn sắt. Lâu lâu em phải kiếm chuyện chạy qua Thụy Sĩ hoặc Pháp, mò xuống tận Nice để được mặc bikini tắm biển, phơi nắng. Tháng trước em vừa thất nghiệp bên đó, may xin được liền việc mới ở một công ty Mỹ có chi nhánh tại Việt Nam. Mà em đâu có định sống ở đây lâu dài, bề nào cũng phải trở qua Châu Âu như thầy đã từng làm tới làm lui; lần này sẽ định cư ở Pháp chứ hơn 10 năm sống ở Phần Lan em ngán tới óc rồi. Thầy, thầy dạy em tiếng Pháp nha thầy ?
Sau nhiều lần nhắn tin qua lại khá gây cấn, cuối cùng thầy Khuyển sắp xếp cho trò hai buổi chiều – thứ hai và thứ năm, ngoài giờ hành chính, giáo trình tiếng Pháp căn bản, lớp chỉ một thầy một trò. Thất thập rồi, thầy đang lăm le giải giáp, còn trò tam-thập-tứ-tuế lại tha thiết bảo muốn học để giải trí vì ở đây em không có bạn bè gì, 16 năm nay chẳng màng liên lạc với ai trong nước, thỉnh thoảng về Tây Ninh thăm cha mẹ, mỗi tuần được gặp thầy hai lần em sẽ rất vui.
Thầy Khuyển thầm nghĩ, ờ để coi vui được bao lâu, búng tới búng lui như cào cào châu chấu hẳn khó trụ được đến nửa-con-trăng. Tính khí như trò này, có khi nào một buổi sáng đẹp trời nó bỗng nổi hứng bất tử muốn tái phẫu thuật để trở lại thân phận cũ, hay chọn thêm căn cước gì nữa ai mà biết. Kiều nữ DIệu Mi, hừ, đây rõ ràng là một ca đặc biệt, thầy tò mò muốn thấy chính mình sẽ ứng xử ra sao trong quá trình làm việc chung, đó là lý do thầy đã không quyết liệt từ chối, lòng có chút hoang mang không biết qua đường dẫn nào trò nắm được cả bụm thông tin về thầy: trình độ học vấn, bằng cấp lớn nhỏ, tình xa tình gần, tình ngỡ tình vờ, niềm riêng niềm chung…trong khi thầy hoàn toàn mù tịt về trò. Có lẽ sau từng ấy năm ngang dọc bốn phương học hành thành đạt, nó muốn có dịp đính chính, chứng tỏ bản thân, sẵn tiện phục thù thời gian trước đây đã từng bị coi thường. Hưỡn dữ! – thầy lẩn thẩn suy diễn.
Xóm công chức thanh bần, nhà trệt đồng dạng 4m X 16m, chiều chạng vạng ai nấy rút vô nhà quây quần sau một ngày tất bật đâu đó. Đúng 5g30 mỗi thứ hai và thứ năm, từ trong nhà mình, cách xa 6 căn rìa ngoài, thầy Khuyển đã nghe tiếng giày cao gót của Diệu Mi gõ cồm cộp trên nền hẻm tráng xi-măng. Tiếng bước chân khỏe mạnh dứt khoát, tuy có phần lạc điệu, vang lên trong xóm nhỏ khiến thầy bồi hồi nhớ tiếng giày đế cứng gõ trên đường phố Paris nửa đêm về sáng, thời thanh niên thầy còn lơ phơ phiêu bạt. Kiều nữ đứng chờ trước cổng thường khi tay cầm điếu thuốc, miệng thả khói điêu luyện, thấy thầy bước ra nàng mới búng nhẹ điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày di qua di lại trông rất điệu nghệ xi-nê. Hàng xóm nếu để ý sẽ thấy dạo này ông thầy già có học viên mới dáng cao như đầm, tóc tai thõng thượt, ăn mặc hơi lạ: váy dài – khi midi lúc maxi, túi xách LEMAIRE khổ lớn, áo khoác phủ gối trong thời tiết Sài Gòn – dẫu đang mùa mưa bão, nhiệt độ vẫn luôn trồi lên sụt xuống trong khoảng 27 – 30.
Những buổi học đầu rất ngậu xị, vì nàng phát âm tiếng Pháp theo kiểu Mỹ đồng thời tỏ ra lớ ngớ chẳng biết gì đến nỗi thầy sinh nghi nàng đang diễn, muốn đùa nghịch tí với lão sư cho phỉ chí thù xưa. Nghĩ vậy nhưng ông già vẫn làm mặt ngầu, giữ tròn vai mô phạm. Do nàng đã từng ngồi trong lớp tiếng Anh ở chính căn nhà này, thầy bèn dẫn giải các bài dạo đầu trong tinh thần song ngữ để trò dễ so sánh.
-Vầy nè, nhiều từ vựng tiếng Anh có nguồn gốc từ tiếng Pháp do ảnh hưởng lịch sử, chỉ khác cách đọc và cách viết. Thí dụ như pièce-piece, rectangulaire-rectangular, famille-family, liberté-liberty, cheminé-chimney, và còn nhiền nữa. Xưa nhờ học trường Pháp mà tôi không gặp khó khăn gì mấy khi đâm đầu vô ngôn ngữ mới, vốn chỉ là sinh ngữ phụ trong chương trình học, sau thấy nó dễ ợt nên tôi chọn luôn ngành văn chương Anh-Mỹ làm chuyên môn chính. Em có lợi ở chỗ đã rành rọt một thứ tiếng, sàng qua sàng lại có khi thành ra thú vị.
Tuy nhiên, sau vài tuần cà rịch cà tang chỉnh sửa này kia kia nọ, thầy Khuyển phát giác nhiều thứ khiến thầy chưng hửng. Kiến thức phổ thông thôi, nhưng trò không biết tháng nào có bao nhiêu ngày, một năm có bao nhiêu tuần, vì sao lại có năm nhuần, trật tự xuân hạ thu đông hoán đổi vị trí loạn xạ, đại từ đổi ngôi tùy nghi, balcon thì có khác gì đâu so với loggia hả thầy… Vừa chưng hửng vừa sốt ruột, thầy nhăn nhó:
-Em sống 34 năm trên trái đất này mà bỏ qua một số chi tiết vốn làm nên…trái đất.
-Ư…em không thích chi tiết.
-Các động từ bên tiếng Pháp, khi dùng ở thì quá khứ ta cần đến trợ động từ AVOIR hoặc ÊTRE đứng trước quá khứ phân từ; đây là nhóm động từ phải dùng ÊTRE mà mình luyện tới luyện lui đã nhiều lần. Sao em cứ kiên cường đổi tu es sorti thành tu as sorti vậy?
-Tại vì tu as dễ đọc hơn tu es. Thầy đồng ý ba má dễ phát âm hơn be mé không ?
-Giống như tiếng Anh, dùng động từ tiếng Pháp cũng phải đúng theo quy tắc ngôi vị chủ từ và thì cú.
-Thú thật, em nói tiếng Anh cũng không thèm chia động từ thêm s hay ed ở âm đuôi hay gì gì. Xung quanh nhiều người nói sai, tại sao em phải nói đúng? Sống chung với lũ mà thầy!
-Em nói học tiếng Pháp để giải trí và để giao tiếp khi cần vì dự tính sẽ định cư ở Pháp, vậy mỗi đầu giờ học chịu khó bỏ ra dăm ba phút nói một chút về những gì em đã làm hôm qua hoặc sẽ làm ngày mai để dùng động từ ở thì quá khứ hoặc tương lai. Hư cấu cũng được. Giờ em đã có đủ chữ cho một câu chuyện nho nhỏ để đàm thoại rồi.
-Em không thích đàm thoại.
-Học ngành đì-zai hẳn em rất giàu sáng tạo. Thay vì tóm tắt bài đọc bằng cách học thuộc lòng, nay em đã có đủ vốn từ vựng và văn phạm: đường, bột, trứng, bơ, sữa,…thử làm một cái bánh theo recipe của riêng em đi.
Nàng lật vở ra, dùng ngón trỏ chỉ vào những lỗi màu đỏ trong bài tập đã được thầy sửa.
-Sáng tạo nè!
-Sao em không dựa theo câu mẫu mà viết?
-Em thích phá câu. Như Trần Dần đó, ổng hay làm thơ phá cách.
Chẳng lẽ phân trần với trò: Em ơi Picasso phá cách trong những bức tranh lập thể, nhưng vẫn có thể vẽ chân dung chính xác và hoàn hảo theo cơ thể học, như bức Mateu Fernández de Soto, trước khi ông thay đổi chủ đề và phong cách sáng tác. Tranh Dali cài hiện thực trong siêu thực với các chi tiết cực kỳ chuẩn xác về phối cảnh và bố cục. Các thi sĩ thường bắt đầu bằng những bài thơ rất nhịp nhàng vần điệu, rất lâu trước khi phá cách ngắt nhịp theo hơi thở tâm cảnh của bản thân. László Krasznahorkai thả cho chữ nghĩa tuôn trào mấy ngàn chữ không thèm xuống dòng, nhưng không có từ nào dư hay câu nào sai văn phạm. Em mang Trần Dần ra hù tôi làm gì? Muốn bẻ cong cái chi thì phải thấy nó thẳng trước đã.
Mà thôi, việc gì phải rỗi hơi lo chuyện bao đồng.
Thầy Khuyển thường trằn trọc nhiều đêm sau mỗi lần hai thầy trò hục hặc qua những đối đáp vừa liệt kê, tự hỏi không biết làm cách chi cho “con này” giác ngộ. Thật khó quên những gì nàng thao thao bất tuyệt: Thầy hỏi cái gì làm cho em có quyết định thay Dị Miêu bằng Diệu Mi ư? Tại hôm trước có người chửi, kêu em bằng thằng này thằng kia làm em tức mình nên hôm sau em quyết định chuyển giới; thuê trọ chỗ nào chưa lâu đã bị đuổi, làm việc ở đâu chưa chi đã bị hủy hợp đồng; về Tây Ninh thăm cha mẹ mỗi cuối tuần phải diễn hai vai tại có mấy đứa cháu còn gọi em bằng chú; trong đám tang bà Nội vừa rồi phải mặc tang phục theo nghi thức Cao Đài sô gai mũ rế, cùng tắc biến, em đành kéo mũ sụp sâu xuống trán để che khuất đôi mày tỉa mỏng….
Điên hay là chân thành? Sao chẳng chút ngần ngại, tỉ tê ráo trọi? Nghĩ cũng thương cảm cho thằng-phá-gia-chi-tử, và cả cha mẹ nó nữa. Lạ là mười sáu năm trước chàng thanh niên này xuất hiện ở lớp, phong cách đường đường một đấng, đâu có thấy cong quẹo chỗ nào. Ở một góc khuất nào đó chắc hẳn nó bị bí đường thoát. Nghĩ vậy nên dù ngán ngược thầy vẫn mở cửa hai lần/tuần.
Thần kỳ là hai thầy trò đã cù cưa dây dưa được nửa năm, thay vì chỉ nửa-con-trăng như thầy Khuyển dự đoán lúc ban đầu. Nàng đi học đều, đúng giờ là cồm cộp gõ gót giày trên hẻm xi-măng, trang phục luôn khi trái khoáy nhìn riết cũng thành quen mắt, mỗi đầu tháng gửi học phí xếp tươm tất trong bao thư màu vàng khổ lớn ngoài có in hai chữ CÁM ƠN tổ bố màu đen trông rất hỗn. Dần dà nàng cư xử hồn nhiên như người trong nhà: thường đi thẳng vô bếp tự lấy ly rót nước uống, mở tủ lạnh ngó qua ngó lại xong hỏi: tối nay thầy ăn gì, tùy tiện thộp lấy hồ sơ khám sức khỏe của thầy đang để trên bàn, chăm chú nghiên cứu.
Hỏi:
-Sao em đường đột lái xe vận tải vào đời tư của tôi vậy? Ngay cả bác sĩ cũng phải bảo mật hồ sơ bệnh nhân.
Đáp:
-Ở đời muôn sự của chung mà thầy! Nếu thầy không ưng, em sẽ de xe.
May, lúc ấy mà nàng đang còn trong tuổi thiếu niên, thầy rất có thể đã nổi xung phang xiểng niểng cho một bộp tai bạo lực học đường rồi sẵn sàng ra tòa nộp phạt, thậm chí chấp nhận ngồi tù. Tạng người cao to cường tráng vẫn còn đó, nghe nói cái giống chưa hoạn, trán chỉ mới gọt cho bớt gồ, hai cánh mũi được tém mỏng cho thanh cảnh, đang chuyên cần bổ sung hormone estrogen kết hợp progesterone hay gì đó thầy cũng không rành. Ở tuổi tam-thập-tứ-tuế nàng còn hừng hực nhựa sống, thầy sơ hở coi chừng trò phản công cho một cú đột quỵ ngay trên mặt trận văn hóa giáo dục. Lắm lúc thầy tự thán, e là Chúa chuyển công tác, điều nàng xuống thế để thử thách lòng kiên nhẫn của ta? Ta bất tài hay nàng bất trị? Chậc, thiên mệnh bất tri phán!
Kéo đến tháng thứ 10 thì thầy chịu hết xiết, lửa háo thắng từ niềm tự hào thâm niên chỉ còn le lói một đốm đo đỏ nhỏ xíu:
-Em làm tôi mất ngủ, lên huyết áp, hàng đêm ôm mấy câu đối đáp “vô tư” của em mà ú ớ mê sảng. Học phí của em nè (thầy liệng đánh phạch lên bàn xấp bao thư chưa khui), em nhận lại đi. Dạy em không có kết quả như mong đợi nên tôi không dám rớ tới đồng tiền bất chính, sợ dơ tay. Xin phép em kể từ đầu tháng này cho tôi được dạy miễn phí đến khi nào xử xong xấp bài tôi đã lỡ phát cho em. Tính tôi không thích bỏ mứa.
Tưởng gì, lần sau đến học nàng cắc ca cắc củm quà cáp:
-Em mua trà hoa cúc để thầy uống ngủ ngon, nghe nói cúc vàng tốt hơn cúc trắng; còn cái này dâu tằm sấy khô là để tim thầy khỏe mạnh.
-Mang về cho cha mẹ em dùng đi. Tôi ực mấy thứ này vô chắc đái ra máu. Giờ em tới đứng trước mặt tôi nè, lặp lại nguyên văn những gì tôi sẽ nói, kiểu repeat after me đó. A hèm, thưa thầy…
Thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nàng cũng ngoan ngoãn làm theo yêu cầu.
-Thưa thầy…
-Thay vì mang trà hoa cúc và dâu tằm sấy khô đến để chăm sóc sức khỏe thầy, em xin hứa sẽ thay đổi cách học,…
-Thay vì mang trà hoa cúc và dâu tằm sấy khô đến để chăm sóc sức khỏe của thầy, em xin hứa sẽ thay đổi cách học,…
-…dành nhiều thì giờ ôn bài hơn vì trong 10 tháng qua em học hôm trước hôm sau quên sạch, học 3 chữ nhớ 1 chữ, học 1 chữ nhớ nửa chữ.
-…dành nhiều thì giờ ôn bài hơn vì…
-Em tỏ ra nội tâm sâu sắc, triết lý lụn vụn, thỉnh thoảng nhá nhá vài câu Krishnamurti, nhưng không thể tóm tắt một bài đọc đơn giản, bình dân.
-Em tỏ ra nội tâm sâu sắc, triết lý lụn vụn…
-Em vô tổ chức, không có khả năng tổng hợp hay phân tích, không biết hệ thống hóa, không có cách làm việc khoa học; chữ nghĩa em quều quào, lại có thói quen phẩy ở đầu dòng viện cớ cuối dòng trên hết chỗ để phẩy, hoặc bất thình lình viết hoa ở giữa câu; em lẻo lự, ngụy biện, quyết đoán, nhưng cũng tài tình né tránh khi nhận thấy không thể ăn thua đủ…
Bỗng dưng thầy Khuyển dừng lại như bị hụt hơi. Đốm lửa nhỏ chợt tắt ngúm vào cái lúc thầy không ngờ nhất, đột ngột kiểu nhà đèn cúp điện không báo trước. Lòng nghi ngút khói, thầy ngồi dựa vào lưng ghế như để hồi sức. Tuy không chắc có thể nhớ trọn một đoạn quá dài, Diệu Mi vẫn mấp máy môi định lặp lại câu nói thầy Khuyển vừa bỏ lửng, nhưng ông thầy già giơ bàn tay xương xẩu lên, phất qua phất lại, thều thào:
-Thôi đi em. Mình chia tay. Trận này tôi thua. Bấy lâu nay chủ quan cứ tưởng cái chi mình cũng làm được.
Thầy chỉ tay ra cửa:
-Chưa hết giờ, giáo trình đã phát chưa kết thúc, nhưng em về đi. Đừng trở lại xóm.
-Dạ??? Dạ!!! Ư mà…Dạ…dạ…ạ…ạ…Vậy thỉnh thoảng em sẽ ghé qua thăm thầy.
-Khóa điện tử, em không tự mở cửa được nếu như không biết mã số.
-Dạ…ạ…ạ…, xin thầy cho em nói vài lời cuối: Thầy biết em quá rõ, có phải vì thầy rất giống em không? Sao thầy không tháo cặp kính đen ra cho em coi có cái chi bị ém trong đó?
Sĩ diện trườn lên cổ khiến thầy Khuyển cố nuốt xuống ngực, chưa kịp nghe đánh “ọt” thì thầy đã lấp liếm khạc ra một tiếng cười khẩy, trong đầu hiện lên màn hình LED cho thấy trọng tài đang giơ hai ngón tay lên cao, hào hứng tuyên bố kết quả: V for vendetta! Lâm Dị Miêu vừa hạ nốc-ao Lý Ngụy Khuyển chỉ trong vòng ba nốt nhạc!
Trần Thị NgH, Oct.2025