Khi tiếng đàn Tính Tịch Tình Tang không
còn mê hoặc lòng người bằng tiếng đồng
tiền Leng Keng dễ hiểu,
Khi Thạch Sanh vỡ lẽ cả đời mình chưa bao giờ
có đất, khi đi đốn củi trong rừng cũng như
khi về lầu son làm công chức,
Khi Công Chúa chịu nhìn nhận một
số phận bình thường như bao nhiêu nàng
con gái mấy bận đổi đời,
Thì Lý Thông, đúng, chỉ có Lý Thông,
chứng tỏ là tay kinh doanh có hạng, biết dùng
lao động đào hầm, khuyến mãi
dự án hạ tầng của hắn, và định hướng
cho mình một cuộc sống đầy
khoái lạc, cho dù phải
vùi lấp người anh em nghèo khổ.
Nếu không có giặc, chắc người ta không gặp
lại gương mặt ngẩn ngơ
xuất thần của Thạch Sanh, vẫn cây đàn ấy,
nhưng lần này còn có thêm cơm
ăn mãi không hết, giống như
vốn vay đổ vào hoài không ngưng.
Có điều tiếng đàn giờ đây kêu:
Đứng Đực Đừng Đưng.
5/2010
.
Không phải đất lành
nghe tiếng đàn đứng đực đừng đưng
chim chóc bảo nhau bay về rừng
không phải đất lành không thể đậu
ít Thạch Sanh nhung nhúc Lý Thông
Cám ơn Lê Đình Nhất Lang đã cho đọc một bài thơ sâu sắc. BP