Con Thiêu Thân Giữa Trưa Hè
Nàng con gái ngửa cổ, duỗi chân, nhăn nhíu mắt – bắt tôi đi tìm con thiêu thân giữa trưa hè. Thảm cỏ êm như mắt nàng tóc thơm hương đất – tôi nhẩn nha chơi rồi trở lại: nó đây nè!
2005
Trái tim vẽ bằng khói biến thành trái tim vàng trên trời xanh dưới ánh chiều óng ả đang tan dần ra khi tiếng động cơ đã khá xa. Ở dưới công viên tôi nhìn lên trái tim lửng lơ lênh đênh chịu đựng gió từng đợt đang càng lúc càng lớn càng lộng lẫy càng chói chang. Khi trái tim bay ngang mặt hồ giữa công viên rồi nhạt mờ như khói thì tôi nghe nổi lên trong ngực em nhịp đập thật của hạnh phúc.
2005
Xăm đi em! Trái tim của rừng xanh. Nanh vuốt của tâm tình. Xỏ đi em! Vòng giữ xuân ở lại. Dây bật mũi tên đi. Máu chảy chút không gì, bởi giọt đau, trời cho có ít đâu. Da không toàn vẹn, để xuyên qua em, rừng lộng tràn tiếng hú; da em thở nhịp thập thùm chày gõ, làn nước nguồn, lửa trời – Ồ, cách đó em vui nhận phận người! Bộ tộc tôi mải phân tranh ác liệt, máu đổ và đầu rơi. Lãnh chúa là nguyên một bọc da người – một cái bình không đáy. Họ gồm thâu nhân quần và sinh thái để trở nên khổng lồ: rừng dưới nách, quả núi đội trên đầu, đồng ruộng vác trên vai, dòng sông ngang lưng quấn cài, bước đi đè nghiến biết bao người – Ôi, người theo vẫn tuôn đông như kiến!