mưa
mưa dầm dề
mưa rỉ rả
mưa như bão rớt
mưa qua đêm
đâu rồi chiếc dù gấp,
bỏ vào ba lô phòng hờ
buớc khỏi xe
mưa đã tạnh
uớt đẫm vỉa hè,
uớt những ngọn cỏ non, cỏ già
vàng vọt vì thiếu nước,
heo hắt qua cơn lạnh mùa đông
kéo cổ áo lên cho kín gió
gió mát lạnh
khí tinh sương
(có đúng không nhi? – the air is brisk)
nào, bữa nay nghe bài thứ mấy
lạ, nghe qua nghe lại vẫn không nhớ
già thật rồi, hay là
vì mệt mỏi nên học bài không thuộc*
vì cái tội thích thức khuya
ichi, ni, san, shi
một, hai, ba, bốn
chân buớc đều
cẩn thận,
tránh qua đống nuớc kẻo ướt
biru ni hon
hai chai bia
học làm gì, khi mình không uống?
nói thế nào đế kêu ly cà phê
thì có đỡ hơn không?
mệt rồi đấy
làm ly cà phê truớc khi vào sở
starbuck hay piazza?
starbuck vậy
với ly cà phê, chỉ phải trả 50 xu
cho tờ báo, rẻ chán
thì ra thế
mưa mấy hôm nay,
trên trung bình tháng chín
kỷ lục từ 1990
thôi đi, việc làm còn
cứ để hôm sau làm tiếp
buớc khỏi sở
trời lại âm u
lại mưa nữa
mở chiếc dù
chân buớc xuống duờng
chợt bâng quơ nhớ lại
đôi câu từ mấy mươi năm trước
trời mưa uớt mắt mẹ già
có bao giờ con khóc cho ta
NDN
* tựa đề một bài thơ Bùi Giáng