Trang chính » Da Màu và Bạn Email bài này

Mùa Xuân và Mẹ

 

 

 

Buổi sáng, tôi thức giấc cùng với những tiếng động rào rạt vào khung cửa sổ. Mở mắt nhìn ra ngoài, cây đào sát cửa sổ, những cành đầy ắp nụ đang đong đưa sau vuông kính. Những nụ hoa có cái đã hơi nứt, hiện ra một vệt mầu hồng trên mầu xanh phơn phớt ngọc, đang tô ngang, vẽ dọc, trước mắt chưa mở hẳn của tôi; trông như một bức tranh ai đem nhúng nước rồi vớt lên, giũ ra cho mình ngắm. Hoa và nước nhòe trong nhau, không phân biệt được đâu là hoa, đâu là nước.

A, mùa xuân đến rồi! Tôi bật kêu lên khe khẽ. Ly nước lọc trên chiếc bàn đêm còn sót lại một ngụm, đêm qua chưa uống hết, trang sách úp mặt bên cạnh ly, chưa đọc xong. Cho hẳn hai vai ra khỏi chăn, ngồi lên, thấy lành lạnh. Mùa đông còn cố níu lại trong chăn, chưa muốn rời ra. Mọi việc đều mơ hồ, như chưa rõ rệt.

Tôi bỏ hai chân xuống đất, hai bàn chân không vớ, hơi cong lại, bộ áo ngủ không đủ ấm, muốn tìm cái áo ấm khoác ngoài không thấy, tôi nhủ thầm: Xuân về rồi, ấm áp rồi, nắng sắp lên. Tôi áp mặt vào cửa kính, đứng lặng im một lúc để cảm nhận sự thay đổi của đất trời. Hình như chăn gối, áo khăn mùa đông vẫn chưa chịu bỏ đi, chúng cứ nhìn nhau.

Thân thể tôi và chiếc áo ngủ cũng đang làm khó dễ nhau, không bên nào chịu nhường nhịn. Áo nói: mùa xuân mặc như thế này là hoàn hảo rồi, thân nói: đông chưa bỏ đi hẳn, cần lấy thêm áo khoác.

Tôi bỏ mặc cuộc tranh luận của thời gian trên chính da thịt mình. Tôi ra khỏi căn buồng, kép cánh cửa sau lưng, tôi đi tìm những nụ đào đang nứt cánh.

Trời trong vừa phải, bình minh còn non nớt lắm, chưa đứng lên được. Một con thỏ hoang đang gặm một bông hoa nhỏ không tên, một con chim vừa ngái ngủ vừa gọi mẹ trong bụi dương xỉ. Những tiếng thì thầm của một loài sâu từ những khóm hoa thủy tiên đất(*)Trên những cây táo có tiếng kêu khe khẽ như tiếng vỏ cây đang vặn mình. Tôi đoán mùa xuân đang đến.

Mùa xuân, tôi phải xuống phố thôi, không ở nhà được. Tôi thay áo, lấy xe bus xuống phố.

Tôi muốn dắt mùa xuân đến chào mẹ tôi. Tôi ôm một bó hoa Kim-Hương (*)mầu vàng đi gặp mẹ. Tôi đặt bó hoa vàng trên thảm cỏ xanh ngọc bích, tôi cúi xuống vuốt nhè nhẹ trên vai mẹ, tôi đọc tên mẹ khe khẽ. Bầu trời sáng dần dần, bình minh đã bước những bước khoan thai, vững chãi trên tóc, trên vai tôi và trên tên, tuổi của mẹ.

– Mẹ ơi! Dậy chơi với con, mùa xuân đã đến rồi!

tmt-

Đầu xuân-2010

* – Thủy Tiên đất: Daffodil/ Hoa Kim-Hương: Tulip

 

 

 

.

bài đã đăng của Trần Mộng Tú

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

1 Bình luận

  • T.T says:

    Dòng 6:
    “A, mùa xuân đến rồi! Tôi bật kêu lên khe khẽ”

    Dòng 10:
    “tôi nhủ thầm: Xuân về rồi, ấm áp rồi, nắng sắp lên”

    Nhưng đến dòng 20 thì lại:
    “Tôi đoán mùa xuân đang đến.”
     

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)