Bài đã đăng của HHiếu
thở, nhờ nước

lũ cá chết có con mắt
không ươn như mắt em
trong bài thơ của một thi sĩ
thời chiến
chỉ cần vạch mắt cá
ta sẽ thấy lắm giận hờn buồn bã
đã lưng tròng
họ đã mổ bụng moi gan
cũng chẳng thấy được lòng cá
khó lòng cạo, tẩy!
hạnh phúc cũng không thể nằm ngay ngắn sạch sẽ
trên vách tường mới sơn
[để che lấp những trầy trụa vô tình khi di chuyển sắp xếp những tiện nghi tối thiểu cho một tình tự mới! ]
mà lại nằm bề bộn chợ chiều trên tường vách rêu phong dơ bẩn
của thành phố triều cường bức xúc
khuya cuối

nhìn những tháng ngày từng co cụm quanh mình lắm cô độc
lắm hoang đàng cau có quạu đeo ù lì khuyết tật giẻ rách bụi bẩn chứng nhân bất lực tư duy đóng chấu thinh lặng bất trắc tà tà trong cuộc áo cơm
một điều không thể hiểu
đêm ngáp vặt ở nơi chốn không bến bờ
hồn tứ cố tạm ngụ nghĩa địa mồ côi điệu vũ thày pháp
bỗng thèm thuồng một chút khói nhang
dè xẻn thơ

bó rọ bên trong u nần hẻm hóc của da thịt
gọt đẽo của khuyết tật
bẩn mục của trạng thái
chỉ để lại con chữ vô hình bên ngoài
chứ là gì!
bắt chước lối văn hóa ẩm thực
man rợ
tôi nấu sống những con chữ
túm 24 chữ cái tôi cho vào nồi nước đang đun lửa
chân dung & bản chất của trộ mưa hôm qua, ôn giời hôm nay mới rơi!
một nhiệt đới đã bỏ trốn
để lại mùa xuân tơ nõn
đang chết trôi trong thau nước mưa tinh khiết vẩn đục ta bà
như dòng nước mắt
thơ (ca cổ: sốc, tợ) con cóc

tui phức tạp nhưng không rối rắm
tui mâu thuẫn mà chẳng lẫn
nhầm
tui thơ thẩn nhưng không thờ thẫn
dĂm CăN bịNh kHÔng cẦn ThiẾt đỂ nHẬp ViỆn
những cây thước kẻ nên phết thêm chất keo tòng phục
tôi xoay lưng lại tìm lon mủ cao su vừa được cạo ra từ cây cao su nhược tiểu
trí nhớ lọm khọm – như gã khệnh khạng từng bậc thang ọp ẹp [của rượu!]
đêm gọi tôi là tiếng gió thì thào trên khung cửa kính
là ánh đèn vàng vọt hắt từ lề đường rắn mắt quanh khu phố da màu
là vai thơm lúa chín
tóc khét mùi nhiệt đới
nếu không thì
là loài vịt nhớ nhà sói hoang đói thơ
sóc con thèm ngôn ngữ
là loài cá nhà táng lặng lờ đi tìm lại ngôi mộ đã trầm tích
quẩn quanh bằng hai cánh tay không ngón
bài học
con bé ôm ấm mảnh dư đồ tơi tả ngủ ngon lành
chiều về
sau bữa cơm chiều
tôi ngồi đọc dăm trang sử 40 năm trước
quyền tự do cho tôi
tôi đi trên vỉa hè mù chữ
không biểu ngữ
dọc theo con đường câm lặng
không nhiều chuyện lăng xăng
cơ(o)n sốt
người vợ lên cơn sốt
đất trời người ngợm lạ lẫm vô chừng
chuyện nhà cửa lúc nào cũng tối mắt
chuyện cơm áo đời đời mãi tất bật
untitled mồng bốn
giữa rừng cây có một khoảng trống phía trên bầu trời mắt biếc
tôi thường gửi ký ức lên đó
thong dong cùng nắng
đến khi trở về với tôi
!âm lịch
vườn sau cứ mãi tự hào
cái thứ nước ao tù ngạo mạn
lố bịch một lũ
chó hoang mèo rượn
ngày côn đồ đêm động đực
nơi đây không mưa

khoác chiếc áo mùa đông
lên xác thân mùa hạ
cửa mở ra
mặt trời rơi những câu thơ quăn queo da mồi
bên ngoài tháng mười và nụ cười quỉ ám

tôi dư thước tấc
ngoài dự kiến của lão chủ nhà hòm
con ruồi bay vo ve trên đống phẩn
lăng kính của nó không phân biệt được
nơi đây, chẳng phải thiên đàng!
quảng trường nơi đây
tự do và an toàn
không có xe tăng cũng như vệ binh đè bẹp một diễn biến
chỉ có đàn bóng bay tự do cùng lũ chim câu hòa bình
bị giẫm nát bởi bò và người
những lợi ích nhập cảnh lậu từ cánh rừng phía bắc mập mờ cột mốc
phùng mang trợn mắt thổi phồng cái lăng kính phồn thịnh
trước cặp mắt thán phục của đám vệ hè xi măng cốt tre
chỉ cào xước thêm
tôi che lại chói lọi
[có thể làm mù luôn cặp mắt, đôi con ngươi vốn đã cườm lưu lạc!]]
bằng bóng mát tôi đang ngồi trong quá khứ
cùng vết thương của làn khói thuốc bức tử
dỗ giấc thơ
có bài thơ mớ ngủ ở vỉa hè
ôm ly cà phê tư duy
có bài thơ mộng du xuống đường
giơ tay chỉ trỏ điều đang bị diệt chủng
có bài thơ mộng mị thấy mình đốt lên ngọn lửa tự thiêu
còn nguyên… ♦ bếp núc
—ở chiếc bàn góc bếp thân phận của một trang sử thất lạc
đang lêu lổng trên mảnh đất đã nhân đạo cưu mang nó—
ngồi nhâm nhi dăm món ăn chế biến
từ những biến động
thức nào cũng đắng chát khó nuốt
viết gì nữa bây giờ
về một tỉnh lỵ rỗng tuếch di tích ư
một hôm giật mình thức dậy
thấy tỉnh lỵ cởi bỏ xiêm y diêm dúa
khỏa thân lõa lồ diễn tuồng sông núi
thế, vẫn chưa đủ à!
bọn tôi lầm lũi đi
gù lưng thồ cơm áo
để tránh gió bão
vài người phải rẽ ngõ khác
dày thêm bất trắc
các thứ đều đông đá một cách huyễn hoặc
kể cả niềm tin
mặt trời nằm xa tầm tay với
và con người tự sưởi ấm bằng thân nhiệt
núm, từ bổn chánh

mùa nhặt lên lố bịch
bỏ vào ly cà phê sữa
cầm cái muỗng khuấy ngon lành
dăm viên đá đục ngầu hàng ký ức khuyến mãi
đẹt đì viên pháo lép
vừa khi mở mắt chào đời
đã vội khóc òa
ướt giấy khai sinh
đóng dấu chứng thực lầm chế độ
Bình Luận mới