Bài đã đăng của HHiếu
bước cao bước thấp
tôi không đào tẩu
tôi chỉ là trên đường trở về
bởi con thuyền tôi mượn để ra đi
vẫn còn nằm chờ
cách khác thôi
mỗi ngày chọn một căn bịnh
để sống
mỗi ngày uống một viên thuốc liều
co cụm trong mầm mống
kích cỡ ♦ chịu chết
có một chiếc áo quan
rất nhiều người chịu nằm trong đó
chủ tịch có bí thư có thủ tướng có
bộ trưởng dân biểu có
vằng vặc nhân dáng

ngày và đêm như thể
vây phủ thơ không lối ra
khi tâm thất tôi còn lêu lổng bên kia mặt tối của trăng
thì em bên đây
cách sinh tồn duy nhất là tự nguyền rủa mình
giờ chữ nghĩa tôi lại dày đặc nguyền rủa
nguyền rủa
kể cả bản thân tôi
kể cả dăm điều lố bịch
hành vi
lắm lúc tôi say khướt
va đầu vào tường
tôi bị cào xước
nhưng tôi không cảm giác được
vách đã trầy trụa những đỏ cùng vàng nâu
khai quật
tháo hai tay ra khỏi vòng khoanh hệ lụy
khai quật một chỗ nằm
thả tôi xuống
đã thấy sương mù mốc thếch tóc tai
điển hình là…
như thế
chân dung của một khuôn mặt chỉ là một tờ giấy trắng và
sự nhăn nhúm nào đó [năm tháng, thời cuộc, đời sống…!] chính là những nét
lẩn trốn
tôi lẩn trốn nơi đây [nơi nào?] có dễ hơn 30 năm
sống với hình hài một sợi dây leo
nhiều chân
bám vào mọi hy vọng
Bình Luận mới