Bài đã đăng của Đặng Hà My
Chiều COVID ♦ Đàn bà
Con nước lên đầy, con nước vơi
Kẽo kẹt vũng lầy đêm rất mỏng
Thu bồn rên truy quất vó đêm trăng
Oằm oặp bầy ếch xanh nhú mồm hút sóng
Mạn thuyền thế gian
Ngón thon như thể dài thêm
Mấy ngàn ngày đợi vài đêm ân cần
Ai người réo gọi tình nhân
Ai người mang vết ngọc trân trên mình
Mật mã Da Vinci
Những vồng mây bắc ghế ngồi trên vai em
Cõng khoang mầu treo lủng lẳng
Em hoá thân vào cọng lau
Nghe ống tiêu thổi lên giai điệu êm đềm
Lá ổi
Này ranh
Có múa may gì mà đòi theo cụ Hoàng Cầm
Cụ ấy yêu từ năm tám tuổi
Nàng cưỡi ngựa tuyệt trần
Rất mê say
Bâng khuâng
Có điều gì mà bâng không không thể biết
Cái đèn của Aladdin vẫn cháy, thấy không
Tộc ước
Dân hồn
Em à
Lúc hai vai quỷ thần vừa làm chứng
Đêm hồng mao
Đêm hồng mao chưa thấy gà chín cựa
Trăm nếp thơm chưa tệp bánh chưng xanh
Voi chín ngà chưa tăm hơi lời hứa
Vẫn chơ vơ ngựa vó đợi đồi thanh
Mười hai
Tháng mười hai xin kết những tình nhân
Như lòng sâu gió đào vào hun hút
Có nỗi nhớ kéo quân trên nghiên bút
Ngàn trang thơ kể lể mãi về nhau
Xin một lần cho nàng Kiều thôi khóc
Xin cúi lạy dòng Tiền Đường mệt mỏi
Sông không đủ khuất lấp
Sóng không đủ chắn che
Người đàn ông xa lạ
Trái tim càn khôn vừa hóa lời nguyền sa mạc
Người đàn bà mang nỗi đau
Vắt lên vai
Âm dương dốc xuống bờ trần
Người tình
Những sinh linh bí ẩn đang tràn ngập đại dương
Ngày mặt trời thổi em bay trên vồng ngũ sắc
Mình lữ hành trên tầng cao vô lượng
Em hút vào môi anh
Lạnh lòng
Lạnh lòng mà gió lại đi hoang
Em cứ lùa vào tôi toàn những điều chưa bao giờ kể
Cơn gió cuối cùng tê buốt lang thang
Tôi xin em một vòng tay kiều diễm
Em có về thăm lại Paris
Đêm tuyết trắng uống ly vang Bordeaux thẫm đỏ
như bờ môi nồng nàn từ khi em biết làm đàn bà
như trăm ngàn cô gái châu Á trên xứ sở tình
yêu
Ngoa Ngoắt
Em liếc mắt
Cả dòng điêu ngoa ngoắt
Em khóc gì để cá sấu ăn năn
Vờn tay búp ru trăng ngà ngủ gật
Mầu Thị
Đêm qua tỉnh một giấc mơ
Nghe chim cu gật trên gờ mái nâu
Tự nhiên nghĩ ngợi đâu đâu
Hình như có tiếng Thị Mầu thuở xưa
Thung lũng cửa
Từ khi buồn em trôi nhanh như gió
Đêm trăng thanh vụt qua giấc Mộng Cầm
Từ khi khuya vào Lầu Ông Hoàng trọ
Thấy êm nhu hồn Mặc Tử lặng câm
Thân xác và tự do
Có những đóa hoa không phải màu hồng
Có những dòng sông đóng băng từ thiên kiếp
Có những cánh đồng mông mênh chưa kịp trổ bông
Nằm nghiêng
Công chúa không lấy chồng cầm gậy vụt vào giấc mơ lõa thể
Người ăn mày nhe răng cười
Yêu theo kiểu hoàng gia
Lọ lem góc phố hững hờ ghếch chân lên ghế
Sứ mệnh
Sứ mệnh ngồi trên dạ dày
An tọa
Chiếc bánh mỳ cường tráng
Em kiêu sa cắn nát vòng thắt lưng
Cởi khóa
Suyễn
Cơn gió đêm qua như cơn hen suyễn
Con mèo đi hoang giữa thành phố không người
Đền đài của những người đàn bà ẩn dật đang cầu nguyện
Gàu sòng
Những người đàn bà múc nước
Múc nguyên khuôn mặt mình
Tôi không hiểu vì sao sóng lại treo ngược
Chiếc gàu sòng Bắc Đẩu trân trân nhìn xuống lặng thinh
Tình khúc
Khỏa thân
Ghế bành tụt lõm
Anh biến thành cơn mưa vàng dát óng ánh lên ngực
Anh biến thành làn khói xanh ôm ghì thiên thể
NGÀY SINH RA MỢ, NẮNG CHÔNG CHÊNH
Mợ thì chả biết ma quỉ gì, nhưng lại nhớ vào ngày chông chênh nắng, mẹ sinh ra mợ lúc 2h chiều, có ba tràng hoa nó cuốn quanh cổ, thít chặt lại, tưởng chết.
kiêu hãnh

Má hồng tóc xanh, thời Internet
Google lớn dần trên màn hình, em ngủ quên trên sóng mạng để mỗi khi thức dậy bừng lên mấy nén điện ban mai.
Nàng nuôi tóc

Anh của hiện tại vừa đi vào cuộc sống của nàng, không phải từ trăm năm, không phải từ ngàn năm, không bất tận, chỉ là rất bình thường, bình thường và hiện hữu.
Quả tim nàng nhạy cảm tới dường như có thể phát quang, nàng có một cuộc đời nhưng lại được cả hai thế giới sống.
Thu phản bội
Thu đang cháy rồi kìa
Lá chừng như phản bội
Mùa thu vàng tội lỗi
Rụng đầy cội xa chia
Bình Luận mới