. . . tặng chị Phục An!
mùa hạ và triền đồi
dương cánh cung bắn vào tôi
con chim sẻ tuổi thơ rụng chết
có người đàn ông ngồi tựa hạt thóc
nghĩ về những đường tên
trong bài thơ mùa hạ trên tạp chí lá cải
và nỗi buồn những ý nghĩ rong kinh . . .
đừng bắn vào cành cây
trái thơ không thể ăn lúc còn non
bài thơ của chị vẫn chưa chịu già
thơ chẳng bao giờ già
người đàn ông nổi khùng cắn vào trái thơ
rớm máu chân trời chạng vạng
hàm răng rụng suốt chiều dài chiêm bao
những hột thơ rùng mình hóa kiếp . . .
những con chim cu đất chiều hè
đậu cành dương liễu trước sân nhà
mắt của chúng tròn và sáng
tiếng gáy của chúng trầm tươi mùa tìm bạn
những gã bợm rượu quê tôi
mang súng hơi và khẩu trang
màu xanh của áo và màu xanh của lá
đánh tráo sự bình an
tiếng súng và đường rơi của con chim cu đất
vẽ trong tôi một vết nứt tuổi thơ
tiếng chim cu theo nhau chìm vào lòng đất
cạnh cái chết của người thợ săn tồi
và chúng hóa kiếp trong lúc tôi nằm mơ thấy Phật
chị bảo tôi hãy yêu một người đàn bà đã có con
vì họ sẽ mang cho tôi thêm một người mẹ
tôi mỉm cười trên webcam
tôi thấy mặt mình trẻ như con cu đất
và buồn như đường rơi của nó
sau chuỗi ngày dài gáy trời xanh
những câu thơ hình lông cổ cườm
sẽ chẳng bao giờ ăn được lúc còn non
những câu thơ không thể già
không kịp già với bàn tay hái thô sơ
tôi mơ hái trái thơ trong cánh cung mùa hạ và tiếng gáy cu đất
có âm thanh quen quen trong đám mây lạ: trái thơ không thể ăn lúc còn non . . .
.
chiêm bao với người đàn bà da bánh mật
bàn tay ấm vịn trên vai trần
mùi hương của đất
phủ phê – cồn cào – ngây ngất
tiếng buồn con chim cu
gáy vào thinh không
giấc mơ vụt mất…
PA