Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Chữ NGẠ

0 bình luận ♦ 29.09.2008
Liêu Thái
Và nhiều đêm nỗi sợ hãi phát ra tiếng kêu…
Điện thoại báo tin nhắn.
Những con sâu nằm im, thu mình trong kén lúc đêm về, bọn chúng sợ những con mắt lân tinh của lũ mèo hoang. Còn lũ mèo thì sợ nhiều thứ vì chính bọn chúng cũng rất mê món tiểu hổ chấm tương.
Linh hồn chúng dính nhiều vết cắn của đồng loại.
*
Một âm A, rõ, nặng và dài, nhấn chìm ngươi vào trận ngủ, ngươi nhắm mắt, không cuỡng lại được. Và hình như ngươi cũng không muốn cuỡng, vì những bàn tay trong bóng tối đang kéo ngươi chìm xuống lại tanh mùi máu của chính ngươi. Thân thuộc lắm, man rợ lắm, lạnh lắm…
Ngươi thấy mình đi qua một đường hầm dài, mùi khí đất ẩm mốc hăng hẳng xộc vào mũi rồi thông thẳng xuống họng, thân thể ngươi cũng từ từ biến thành một đường hầm, thông nối…
Nhiều guơng mặt kì dị phản chiếu vào ngươi trên vách gỗ mục, có ai đó nói thì thầm rằng ngươi đang ở trong thế giới của ngạ quỉ, cũng hay đấy, ngươi mĩm cuời, miệng của ngươi méo và chảy, mùi hăng hắc của sắt gỉ thoảng qua.
Chẳng có ai gọi điện cho ngươi.
*
Y không muốn một tí nào về cái nơi chốn y đang sống được xem là thiên đường cho những kẻ ngủ muộn, vì chẳng bao giờ y có thể thức dậy sau 9giờ sáng được. Cái loa phóng thanh ngoài gốc mít già, cái loa cầm tay của thằng nhân viên nhãi nhép chuyên nghiên cứu những vấn đề cây héo lá của công ty công viên cây xanh kêu gọi treo cờ. Ôi tổ quốc đáng yêu của những con rệp, chúng đang làm y ngứa ngáy và phát giận bởi những trận đốt không rõ ràng từ địa điểm cho đến múi giờ. Chết tiệt thật!
*
– Tao là vậy đấy mày ạ, vậy thôi, mày cứ việc đi tu, mày giải thoát hoặc cầu giải thoát là chuyện của mày, hà cớ gì mày nguyền rủa tao. Quốc độ của tao có nhiều ngạ quỉ, đương nhiên máu tao màu ngạ quỉ, đương nhiên, mà tao thấy mày cũng giống tao lắm cơ mà, mày ăn cơm chay chưa được mươi bữa đã xem những thằng ăn mặn là lục súc. Tao thấy mày tội nghiệp, vì mày cũng ở chung cái quốc độ của tao. Tội nghiệp! Thịt chó trong bụng mày chưa tiêu hết đâu, a di đà phật!
*
Hắn tiếp tục chìm xuống sau một trận giằng co, chật vật, vô nghĩa, chìm vẫn là chìm, nó không thể thay thế trạng thái bằng một cái chữ vu vơ nào đó như nổi, bay hoặc lên.
Hắn đã nhìn thấy con mèo đen nhảy qua chiếc quan tài. Lúc đó người tẩm liệm đang mặc đồ cho người chết, vụt! Cái xác ngồi dậy, mắt mở to, tròn, không động đậy, sắc trắng và đục… Người tẩm liệm vạch cu đái vào bốn góc thủy tinh, người chết từ từ nằm xuống. Những người chung quanh đang ăn phở ngon lành, họ húp nước nghe xì xụp, xùm xụp hợp với âm thanh phun rượu vào xác chết nghe vui tai, cảm giác như đang tẩm quốc.
Cảnh và âm hiếm thấy trong phim tài liệu.
Ông ta tiếp tục cái công việc quen thuộc của mình. Liệm!
*
Trong những lần chiêm bao điềm dữ, tỉnh dậy, y thường túm lấy chùm lông hoặc vú của nàng, y xem đó là phao cứu sinh của đời y. Cũng có khi tay y nắm quá chặt khiến nàng đau và thức giấc ( những lần đầu nàng luôn bị đánh thức, nhưng dần dà giấc ngủ của nàng đã quen với sự sợ hãi của y, nàng không bị giật mình nữa). Và, nàng sẽ dí âm hộ vào mồm y, nàng làm vậy như một phép thuật, không có chút xúc động nào. Và, y nuốt lấy phần thịt ấm, cho đến bao giờ vòm họng bị viêm của nàng trổ dài âm A Ạ A Ạ…
*
Chốn ngạ quỉ thật buồn. Những bữa cháo không làm trơn cuốn họng, chúng nhắc đến cái đắng của bom mìn trong đám ruộng, trên gò dưa và những câu khẩu hiệu suông trong bữa cơm khoai độn thưở thiếu thời. Chúng cũng gợi nhớ đến những con cá mặt nước bơi tung tăng dưới nắng hè và trốn co ro, chết phơi bụng trắng nhợt trong mùa đông. Và chúng cũng làm nhớ đến những con gián cánh nằm thở như hấp hối trong bồn tắm nhà bố mẹ nàng.
*
– Sao mày không thay đổi, sao mày không đi tu?
– Với tao, Thích Ca là ông bạn già có tư cách. Vậy thôi!
*
Dường như giữa đan điền hắn có một cái hố đen, sâu và tối. Nó đủ khả năng nuốt tất tần tật những hình ảnh trôi qua cuộc đời, hắn nuốt luôn cả vợ hắn, con hắn, cha mẹ hắn, con chó mực, ông tổ, bà chủ tịch, cái bàn ủi, chiếc xe hơi và cả cái quốc gia hắn đang sống.
Mỗi chiều, hắn ra đường cái quan đứng hóng hút mọi thứ trôi qua chừng nửa giờ, với chừng ấy, hắn đủ no để nằm ngủ đến sáng và vợ hắn có quyền làm gì tùy thích trên thân thể hắn. Có bữa, nàng đã dùng con dao nhựa, chơi trò cắt dương vật của hắn. Hắn bực mình vì trò này không gây phê. Hắn bắt nàng làm bằng dao thật. Nàng mất hứng. Đêm đó hắn ngủ một mình, nằm nghe tiếng lũ mèo hoang gào bạn tình. Hắn cũng thử nằm tưởng tượng cảnh nàng và gã kia kêu gào, lăn lóc. Đương nhiên hắn hơi bực mình khi nghĩ đến hai bầu vú tròn lẵng của nàng quệt bèm bẹp vào vòm ngực lép bốn ngàn năm truyền thống của gã ma cà rồng ăn chực vợ có đẳng cấp.
Nhưng hắn lại thầm cám ơn, chẳng biết cám ơn ai!
*
Y biết, không dễ gì thay đổi, và nếu có thay đổi gì đó thì cũng chính bọn Atula bày trò nhằm cũng cố cái chỗ ngồi vốn có nhiều chè xôi, hương đèn hoa quả và thịt rượu của chúng. Vì chúng không thể làm khác được.
Bọn Atula trước đây còn có những quốc độ khác cùng mê cà rem và đàn bà chìa tay tiếp nhận. Còn bọn bây giờ, sẽ chẳng có ma nào đón nhận, chúng rất ghét cà rem và chuyên ăn thịt đàn bà có chửa vì chúng nghĩ rằng những đứa bé sắp được sinh ra rất có thể sẽ tìm hiểu và mê cà rem cũng như chúng biết được đàn bà đẻ ra chúng. Giết từ trứng nước, đó là giải pháp tối ưu cho chủ nghĩa Atula tập thể xã hội vô sản. Và, cố đấm ăn xôi, bằng mọi giá, độc tài, đó là lẽ sống của các Atula.
Và hơn hết, quốc độ của y đang sống là một cỗ máy hỏng hóc. Sở dĩ những quốc độ khác đã thay đổi cách nghĩ, bọn ngạ quỉ được sống tự do và sung sướng hơn vì chúng được học hành và bọn trẻ không bị giết từ trứng nước. Muốn thay đổi, bọn ngạ quỉ phải có sức mạnh ngang hàng với bọn Atula. Nghĩa là chúng không bị ngu dân trên bất kì ý nghĩa nào, nhưng bọn ngạ quỉ trên xứ sở hắn bị nạn mù chữ rất lâu trong lịch sử, sau đó thì đột ngột đi học những phép thuật nhằm kiếm cái ăn tọng vào mồm, học để có cái ăn và cái học do cái ăn qui định và (lại và!) cái ăn thì do các Atula ban phát. Hiểu chưa? Atula đâu có làm việc, lấy gì để ban phát? Nhưng họ đại diện cho giới ngạ quỉ lao động, hiểu chưa? Ạ Ạ Ạ Ạ Ạ….
Nhưng bọn Atula học hành khi nào?
Đó là một ẩn dụ lịch sử. Hiểu chưa?
*
– Nhưng mày phải đi tu! Vì mày là ngạ quỉ!
*
Những khi buồn quá, hắn mang cái túi xách lên vai và đi ăn chực. Sự ăn chực không đem lại cho hắn thứ gì khác ngoài những cái dĩa được dọn lên bàn chứa những xác chết (động vật và thực vật) được nấu nướng kĩ lưỡng do bàn tay một người thợ được đào tạo từ khoa nữ công gia chánh ở trường đại học sư phạm kĩ thuật. Hắn biết nàng có cái bụng thắc thỏm mỗi khi leo lên đó, nàng sống theo chủ nghĩa không rên, không tin vào điều gì khác ngoài những gì do địa vị mang lại. Nghĩa là cho dù dương vật đối tác có cứng và to lớn đến cỡ nào, nàng cũng hoan hỉ đón nhận một cách lịch sự và hàm ơn kẻ đã ngu ngốc không biết nỗ lực để kiếm tìm sự nghiệp mà dồn tinh trùng cho những trò vô bổ bằng cách nấu thêm nhiều món ngon khác cho hắn để duy trì lao động sản xuất.
Thường thì hắn không cám ơn nàng, cũng chẳng mang ơn nàng vì bữa ăn và thằng bạn biết chia sẻ.
Nàng thì rất ghét những đứa chơi nàng xong rồi nằm lăn ra ngủ, đến lúc tỉnh dậy, đòi ăn và lại chơi, lại ngủ, nàng rất ghét, nàng luôn nhiệt tình ở lần thứ hai và những lần sau đó bằng cách dang hai chân cao, dùng hai tay kéo hai gót chân banh rộng và đong đưa trên cao. Nàng gọi đây là trò chơi nuôi heo trong vườn quốc gia… Nàng thích hắn vì hắn biết nằm vuốt ve cho đến khi nàng ngủ thiếp đi và chẳng bao giờ than đói bụng sau khi làm tình. Vậy thôi, nàng là nữ công gia chánh mà!
Hắn cũng không biết đi đâu ngoài cái chốn luẩn quẩn này!
*
– Tao đéo bao giờ đi tu, tao biết mình chẳng bao giờ giàu lên được nếu trông cậy vào chuyện tu. Tu bà lu xu xu!
*
Những con chim lợn bay qua mái nhà, miệng chúng kêu eng éc, con cú mèo túc tù sau bụi tre, thằng bạn y đã đến những ngày cuối. Những đêm như vậy, nó ra quì giữa sân, quay mặt về phía trăng mà kêu đau, lạy vạy xin được chết. Vợ nó đi vắng, có lẽ sợ. Y cũng thấy sợ, mỗi khi chứng kiến cảnh này, y thường muốn tự tử, ba bốn ngày, sợi dây thừng lỡn vỡn trong đầu y, trên cổ y. Và y hay nằm chiêm bao thấy những bông sen khô bị buộc dây thừng vào cổ, chúng chết oặt oại. Từ nỗi chết của chúng phát ra những âm thanh Ạ Ạ Ạ… Nghe xốn xang, tội lỗi…
*
– Nếu mày không nghe lời tao, suốt đời mày sẽ chẳng bao giờ được bình yên, mày để đó rồi xem!
*
Sáng hôm nay bọn ngạ quỉ phải đi nhập viện rất nhiều vì trục trặc kĩ thuật trong lúc tranh thủ ăn nhanh mấy bát cháo thánh trước khi có sự thay đổi quyết định mang tính phúc lợi xã hội của giới Atula. Tội nghiệp, không hiểu sao bọn thầy chùa trong lúc tụng kinh cầu siêu lại nghĩ đến bao cao su. Và như vậy, mỗi lần niệm một câu thần chú, gõ một tiếng chuông, số bao cao su được nhân lên thành ba ngàn đại thiên cao su dẽo, bọn chưa kịp ăn do ốm yếu, thấp cổ bé họng không chen chân dành giật được thấy vậy bỏ chạy có cời, bọn lỡ ăn rồi, bụng sình to, rên la thảm thiết.
Đói cũng chết mà no cũng chết!
Thân phận dân tộc mi gắn một chữ NGẠ.
*
Hắn lại lang thang đến một ngôi chùa khác, mới nhìn thì là chùa, nhưng khi quay lưng lại thì chuyện đã thay đổi, một ủy ban hành chính quốc gia mọc ra từ chánh điện, không có vị sư nào cả ngoài những cán bộ Atula đang ngồi chơi xì tẩy và họ vừa chơi bài vừa uống bia. Bia được đổ đầy lu sành. Một nữ ngạ quỉ (trên trán đã được đóng dấu Atula, nghĩa là sắp chứng Atula, có ăn học…) trần truồng nằm ngâm mình trong lu, mắt liu riu đưa tình. Thỉnh thoảng ả vói tay ra ngoài, bứt một trái nhãn lồng bỏ vào mồm nhai trệu trạo. Khóe miệng ả tươm ra vệt đỏ tươi. Và tay Atula chồm ngay tức khắc vào ả, mút lấy màu đỏ nuốt ừng ực. Cả bọn cười hô hố, âm thanh chúng phát ra có tầng số cao, hắn thấy đầu đau như búa bổ.
Sau đó, bất kì một Atula nào đánh bài thua phải uống một cốc bia trong lu, uống xong, phải bế ả ngạ quỉ ra ngoài và chơi trò bú mớm, làm tình cho những Atula còn lại ngồi xem, cổ vũ, bình luận…
Và một nữ ngạ quỉ khác cũng mang những dấu hiệu giống như ả ban nãy ngồi vào lu, thế chỗ. Cuộc chơi tiếp tục. Và cứ sau mỗi lần được bế ra khỏi lu, nữ ngạ sẽ được thêm một chấm đỏ trên trán, tiến đến gần giới Atula hơn. Và thi thoảng, ả còn được xuất hiện trên truyền hình như một mẫu tiến bộ.
Hắn thấy đói và tiếp tục lang thang.
*
– Mày đã bỏ lỡ một cơ hội làm Atula con ạ, mày phải đi tu!
*
Trời mưa, sấm chớp, y chui vào một ngôi nhà hoang, trong nhà không có ai, vắng và lạnh. Y nhìn ra chung quanh, thật sự là không có ai sống ở đây cả ngoài một chiếc quan tài thủy tinh, người trong quan tài đẹp, mắt sâu, gương mặt gầy, nằm bất động như được đúc bằng nhựa tinh chất. Ông ta mĩm cười nhìn y. Y cũng cúi chào ông ta một cách lịch sự. Ông ta ra hiệu xin một hớp nước, y cầm cái ca nhựa ra trước sân đứng hứng mưa, lâu, lâu lắm nhưng chẳng được giọt nước nào, vì cái ca lủng đáy. Y chạy vào lấy một cái ca khác tiếp tục hứng, nước đầy ca, ông già nhăn mặt ra hiệu rằng trong nước có độc, nếu uống vào ông sẽ nói lại, và không có gì nguy hiểm cho ông hơn vấn đề ông nói trở lại. Nhân cách ông, sự nghiệp ông nằm ở chỗ ông biết tươi rói và câm lặng, ông phải là cái xác của ông… Hiểu chưa?
Ông không được phép ra khỏi quan tài, vì ông được đúc bằng nhựa tinh chất để nằm đây, để thị phạm, và chỉ được như vậy thôi! Thị phạm cái gì à? Thì cho cái mình từng nói ra và đếch bao giờ được nhắc lại, vì mình đã chết, và kẻ ở lại sẽ nói! Nói gì à? Có ma mới biết!
Y bật khóc, sợ và thương thân cho cả y và ông ta.
Y tiếp tục đi qua một con đường hầm, những tiếng sấm mỗi lúc một dữ tợn. Bất ngờ trước mặt y hiện ra ngôi mộ cụ tổ mười hai đời của y. Bị sét đánh toang hoác, y lại khóc… Cụ tổ đứng dậy, vươn vai ngáp mấy cái, đi một vòng quanh hố rồi quay lại chui vào mộ. Trông cụ giống con chuột cống dum lúc ban chiều y bẫy được, làm thịt, chế món chiên xù sả ớt. Thịt thơm, ngon và bổ cả tháng (nói theo giọng của Lê Nuôi*).
Y bất giác đuổi theo cụ tổ nhưng đã quá muộn.
*
– Mày phải tu! Đó là mệnh lệnh!
– Tao chỉ thích thịt chó, thịt chuột và lông lồn, Thích Ca thì khác.
*
Mi tỉnh giấc lúc ba giờ sáng. Nàng vẫn chưa về. Tay và miệng mi dính đầy lông chó. Mi thấy mình đang nằm dưới sàn nhà, con chó cũng lăn ra ngủ như chết vì nó đã liếm bã rượu của mi trong lúc mi ói mửa. Mi man mán nhớ lại lời nguyền rủa của thằng bạn đi tu lúc mười một giờ đêm khi hắn rủ mi cùng đi tu và bị mi từ chối.
Mi nhìn lên tường, những vệt loang lổ của nước vôi cũ mốc ẩm tạo ra bức tranh một gã mặt méo đang ngậm vật gì đó trông khá quen thuộc, nếu nhìn lâu, trông giống chữ Ngạ viết sơ sài.
Mi đứng dậy, đi rửa mặt. Có nhiều chữ ngạ khác bằng bọt kem trong gương đang nhìn mi. Có vài sợi râu bạc trắng dưới cằm, trông hao hao giống ông cụ trong chiêm bao.
*
Thằng nhỏ đang ngồi gõ những kí hiệu bất kì lên bàn phím máy tính, nó gõ một cách say sưa, không ra chữ gì, không phải vì nó mù chữ. Gương mặt nó sắc lạnh làm mi nhớ đến những con cá mặt nước chết dưới cụm bèo, lâu lắm!
*
Trong điện thoại di động có hai tin nhắn mới, gã thầy chùa (là bạn cũ của mi) gửi lời hù dọa: “neu ong khong som di tu thi ong se roi vao nghiep NGA qui, ong se chang co giay phut nao binh yen, ong de do roi xem…”. Tin thứ hai có nội dung của tin thứ nhất. Chữ quỉ viết nhỏ, nối theo sau một chữ NGẠ rõ to. Vô nghĩa!

Chú thích1 : Lê Nuôi người Hội An, từng đóng phim Đông Dương, mê gái có tiếng và biết nhiều chỗ bán thức ăn ngon, “bổ cả tháng” khắp các miền đất nước. Chỗ nào y đến, chắc chắn là có món “ngon” rồi. Y cũng là anh trai Lê Thọ.
Lê Thọ thì máu gái kinh khủng hơn Lê Nuôi nhưng có vẻ như ít rành món ngon bằng Lê Nuôi. Nhưng bù vào đó, Lê Thọ yêu văn nghệ và sẵn sàng phục vụ các nữ sĩ không phân biệt già trẻ, lép căng…Hai anh em nhà này được lắm. Các văn hữu về Hội An nên liên lạc với họ, khỏi phải lo chỗ ở và những vấn đề linh tinh…

Chú thích 2: Chú thích 1 cũng là một phần nội dung truyện.

bài đã đăng của Liêu Thái

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)