thơ
Liêu Thái
nhiều căn phòng đồng hành cùng
một cái bếp chung
hộp giấy toàn giác
hân hoan mì tôm ớt sả tỏi hẹ
đôi chân khởi động
con mắt còn lim dim
đồng hướng ánh nhìn
vào ngọn lửa gas vàng héo
không mô phỏng điều gì
lẩm nhẩm đếm ngược
thức ăn cạn dần trái đất câm
người ta nói nhiều về
cơn khủng bố bóng tối
bật màn hình
nhìn gương mặt người đàn bà mình yêu
nàng cười
câu chuyện nàng kể lúc tối qua
về những chiếc quan tài trôi ác mộng
và dòng sông đàn bà
vào ly càfê
những con chữ nhảy nhót buồn tôi
đi ra phố
nàng là người đàn bà còn trinh
mặc dù nàng có ba đứa con nhỏ
câu chuyện nàng kể lúc chưa
có chồng nàng
và bọn đàn ông điếc đặc
lời tỏ tình cũ rích
không làm nàng xúc động (đậy)
nàng quyết định đẻ ra tôi…
những con mắt nhìn vào lửa
nguội lạnh trên
gương mặt mưa nhong nheo
thả bước
về những phòng
khai sinh căn cước
thành thị trái đất đang đói bụng
sổ hộ khẩu thay màu
nàng đẻ tôi lần sau…