Một sớm, tôi bước vào phòng và ánh nhìn thu được vẻ mệt mỏi của một chỗ ngồi. Khi đó, toàn bộ tòa nhà mới chỉ có khoảng vài người — tôi không chắc lắm — còn văn phòng tôi thì chỉ có tôi vừa đến.
Vì tôi vào quá bất ngờ, có lẽ chỗ ngồi này đã không kịp thu lại vẻ chán chường mà nó đã phô bày thoải mái trong đêm. Bằng chứng là đã nhiều ngày nay, quang cảnh đã vậy, nhưng chỗ ngồi đã khéo che dấu thái độ nên tôi chẳng thấy gì dù ngồi ngay cạnh đó.
Đó là chỗ ngồi làm việc của anh S, nhưng anh đã rời bỏ nó, về hưu cách đây mấy tuần. Sách vở, tài liệu thứ anh đã bàn giao, thứ mang đi, thứ để lại, có thể là mang đi sau, có thể là bỏ…
Có lẽ chỗ này sẽ có người khác đến ngồi làm việc, nhưng mãi mãi nó không còn là chỗ ngồi ấy nữa.
4/4/2009