Tôi cố nghĩ mình đang làm một điều tốt đẹp cho cuộc đời, khi tia nước đái xói thẳng vào thân hình.
Tôi và những người cùng cảnh ngộ, tất cả bị buộc bằng dây thép vào một ống nước chạy quanh cái máng nước đái. Vị trí của chúng tôi rất vừa tầm phóng nước tiểu, khi các ông khách của cái quán bia này, thoải mái vạch quần xả khối tâm sự nóng bỏng từ bàng quang.
Phải nói, người thiết kế cái W.C bình dân này rất có nghề, tất cả đều tối giản: một chiếc ống nước được đục nhiều lỗ nhỏ, liên tục xả nước xuống máng nước tiểu, cũng ống nước này, là giá treo chúng tôi, cách nhau đều đặn vài chục phân một mạng. Chúng tôi, giữ vai trò cung cấp mùi thơm, át đi mùi khai nồng nặc trong không gian bé nhỏ nóng nực này. Mùi của chúng tôi, vốn gắt, thậm chí có tác dụng đuổi gián và chuột, nhưng lại rất hợp trong môi trường khai thối.
Ngoài ra, có thể nói, chúng tôi còn thêm vai trò trang trí, phải nói hình trái tim là một hình đẹp trong mọi bối cảnh.
Không biết tiểu tiện như con người, chúng tôi không hình dung được thú vui khi xả nước ra khỏi cơ thể, càng không hiểu niểm thích thú được nhắm bắn tia nước đái trúng một vật hình trái tim. Nhưng bằng kinh nghiệm của chính sự tồn tại, chúng tôi thấu hiểu niềm vui đó của một nửa loài người.
Khi bị tia nước tiểu xói trúng, chúng tôi hứng trọn bằng cả thân mình và thoát chúng đi bằng phần thu lại của đuôi trái tim. Chúng tôi mòn đi vì nước tiểu, bằng cách đó, chúng tôi hóa giải mùi khai của thứ nước kinh tởm đó.
Tôi hiểu, điều mà tất cả những kẻ cùng cảnh như tôi không bao giờ hiểu: Nước đái thì như nhau nhưng tác giả của chúng lại khác nhau. Họ kinh tởm nước đái và tất nhiên, họ thù ghét (và chỉ còn sự thù ghét) những kẻ đái vào họ. Để có nhận thức như tôi, họ phải quên đi mùi khai thối mà tập trung vào câu chuyện giữa những người đang đi giải. Thật ra, việc nghe những câu chuyện này cũng không nhiều thú vị: Đa phần là những câu chuyện tục tĩu, bình phẩm về đàn bà, tiếp đến là nói xấu, chính những người đang ngồi uống bia cùng nhưng không cùng có mặt trong W.C một lúc. Số ít, là những mưu kế cơ quan hay nói chung là chuyện làm ăn.
Chỉ có rất ít những câu chuyện thú vị, trong đó tôi nghe được những câu chuyện về Prométhée và Đức Chúa. Hình như người nói chúng là nhà thơ. Sau khi biết Prométhée, tôi thường tưởng tượng những tia nước đái là những con chim ưng đang lao vào cào móc gan ruột tôi, trong khi tôi đang làm một việc có ích gần như việc lấy lửa cho con người. Việc tưởng tượng an ủi tôi nhưng vẫn khiến tôi oán giận. Nỗi oán giận giảm bớt rất đáng kể khi tôi biết đến Đức Chúa và biết Ngài cũng đã làm những việc tương tự như mình – treo người lên một cây thập tự hay một cái ống nước thì khác gì nhau cơ chứ – để cứu chuộc tội lỗi cho loài người. Tội lỗi mà Chúa cứu chuộc thì chung chung, còn về phần tôi – rất cụ thể dưới hình hài nước đái.
Tôi nhớ lại khi mới ra đời. Chúng tôi được đóng hộp, 12 thằng vào một chiếc hộp bìa cứng in hình rất đẹp. Hào hứng như lính trước lúc tòng quân, chúng tôi huých vào nhau như để thử sức. Ăn thua gì, những tinh thể màu xanh của chúng tôi chỉ kêu lên lanh canh như reo vui.
Tất cả chúng tôi giống nhau, ra đời từ một chiếc khuôn hình trái tim, nhìn nghiêng sẽ thấy lấp lánh – nhưng tinh thể băng phiến, màu xanh da trời nhạt. Từ chúng tôi, tỏa ra một mùi rất riêng biệt. Những đứa ra đời từ những cái khuôn khác, không được mang hình trái tim, ghen tỵ, dù chúng cùng chất với chúng tôi.
Trong số những trái tim, có loại nhỏ hơn, hình dáng mềm mại hơn, màu hồng. Đó chính là những nàng tim, thường hay được chào bán cùng các chàng như tôi. Khi chúng tôi được sắp thành từng đôi, có thể thấy sự hấp dẫn tăng lên theo cấp số nhân. Bởi ẩn dụ về tình yêu và đôi lứa.
Cửa hàng bán chúng tôi có một sáng kiến: Ai mua nguyên một hộp màu xanh, sẽ được khuyến mại một trái tim hồng.
Và Nàng đã về quán bia này cùng 12 thằng chúng tôi như thế. Nàng bị buộc vào cuối hàng, nơi kết thúc cái máng nước tiểu, gần miệng cống thoát. Tôi ở đầu hàng. Không biết có phải sự sắp đặt này mà tôi và nàng đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nàng có mùi thơm khác biệt với chúng tôi, và tôi vẫn cảm thấy mùi thơm ấy xuyên từ đầu này đến đầu kia W.C. Trong khi, 11 kẻ còn lại chẳng thấy gì, kể cả mùi thơm của chính mình.
Lạ thay, nàng nói nàng thấy mùi của riêng tôi. Chúng tôi thường trò chuyện khe khẽ vào đêm khuya, khi quán bia đã trống trơn và đã những kẻ cùng cảnh với chúng tôi đã ngủ yên. Tình yêu của chúng tôi khiến họ ngứa mắt và khi chửi rủa những kẻ đái vào mình chán chê, họ quay ra chửi bới chúng tôi.
Tôi thường mong mỏi những kẻ mặt đỏ phừng phừng đang xăm xắn vừa đi vừa kéo khóa quần hãy đến chỗ tôi thay cho đến chỗ nàng. Và khi nàng bị đái thẳng vào người, tôi như điên lên không còn nghĩ gì đến vai trò cứu chuộc tội lỗi cho loài người nữa. Tất nhiên, tôi không bao giờ nói chuyện về Prométhée và Đức Chúa với nàng.
Tôi thường nói với nàng bằng những lời dịu dàng, tôi mô tả nắng vàng, mây, những bông hoa rực rỡ – tất cả những thứ tươi đẹp bên ngoài mà tôi nghe lỏm được từ những người vào W.C. Nàng cũng như được an ủi, chùng người xuống trên sợi dây buộc và yên lặng lắng nghe đến khi ngủ yên.
Một cách chia sẻ khác nữa với nàng: tôi gửi mùi hương của mình theo dòng nước trôi trong máng. Nếu đây là một con sông thì tôi ở đầu nguồn con nước, còn nàng ở hạ lưu. Vậy là khi những tia nước đái phóng vào tôi, thay cho thu mình lại như tất cả mọi người, tôi lại căng mình ra. Việc này khiến tôi mòn đi nhanh hơn những người khác nhưng nó khiến tôi thăng hoa thân thể theo nghĩa đen và tinh thần theo một nghĩa khác.
Những lúc như thế, tôi cũng nhận được sự sẻ chia của Nàng: Mùi hương từ phía Nàng đậm đặc hẳn lên. Khả năng thăng hoa không cần sự tác động ngoại cảnh của giới nữ hơn hẳn đàn ông, điều này đúng ít ra trong loài chúng tôi.
Đến một đêm, khi tôi mải mê với những hình ảnh bên ngoài, thay vì im lặng như thường lệ, Nàng khe khẽ nói:
– Anh ạ, em sẽ ra đó trước anh nhé…
Tôi sững lại, những lời tràn trề tươi đẹp ứ nghẹn. Phải một lúc tôi mới hiểu những gì nàng nói. Thân nàng gần đây chỉ còn như một chấm màu hồng nhạt, không còn hình hài ban đầu nữa.
Bỗng mùi hương của nàng sực nức, mạnh hơn bình thường gấp rất nhiều lần. Căng mắt lên qua đêm đen, chẳng nhìn thấy gì, nhưng tôi cảm thấy chỗ của Nàng trống trơn.
Một giọng nói thoảng ngay bên tai tôi:
– Em chờ anh…
Sáng hôm sau, nhìn bóng mình dưới dòng nước, tôi mừng thầm vì mình chỉ còn một dúm nhỏ. So với số còn lại, tôi ít hơn hẳn. Đây là lần tự nhìn mình ít ỏi của tôi – cũng như những kẻ đồng cảnh. Chúng tôi chỉ nhìn nhau, để thương xót hoặc căm tức, và lờ mờ nhận ra thân phận mình.
Những kẻ kia đã nhận ra sự biến mất của Nàng. Họ xì xào và nhìn sang tôi sợ hãi. Gần như đồng loạt, họ nhìn bóng mình dưới nước và cũng lại gần như đồng loạt, họ thở ra nhẹ nhõm khi thấy cơ hội tồn tại của bản thân lâu hơn hẳn tôi.
Có tiếng bước chân gấp gáp, những bước chân vào W.C luôn gấp gáp, tôi căng mình chờ đợi, trong khi những kẻ kia co rúm. Người đi tiểu trong lúc kéo khóa quần, liếc mắt dọc theo ống máng. Bằng hết sức lực, tôi cố tỏa ra chút hương để thu hút ông ta.
Ông ta đến trước mặt tôi, và làm công việc của mình. Tôi thấy những tinh thể cuối cùng của mình tan biến và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình bay lên lơ lửng trên đầu đồng loại. Phía trên chỏm đầu của người vừa giải thoát cho tôi, có một lỗ thông hơi nhỏ, tôi vút ra ngoài.
Nắng vàng. Mây trắng đầy trời. Tôi bị gió đẩy đi một đoạn giữa lúc đang ngắm nhìn mấy bông hoa thập thò giữa tán lá. Nhìn xuống, cửa thông hơi của W.C bé tý không còn thấy rõ.
– Em đây!
Nàng từ đâu bay tới. Chúng tôi quyện vào nhau bay vút lên trời.