Tòa nhà nhiều cầu thang, những bậc thang cũ kỹ, khấp khểnh, có những chỗ hụt từng khoảng.
Có những cầu thang lơ lửng giữa trời.
Có thang dây.
Có những cầu thang đột ngột xuất hiện, dẫn lên cao, bỏ qua nhiều tầng.
Các tầng gác thường lỉnh kỉnh rất nhiều đồ đạc cũ nát, những đồ đạc này như vẫn còn lưu giữ hồn vía của những người đã sống gần chúng. Hoặc chính chúng có một hồn vía.
Cũng có những phòng trống trơn nhưng dường như vẫn có những cặp mắt dõi theo.
Giữa các căn phòng rất nhiều lối ra vào, có những khuôn cửa mất cánh, nhưng cũng có những khuôn cửa bí mật, những cánh cửa này hay dẫn tới những hành lang ngoắt nghoéo và từ những hành lang ngoắt nghoéo này lại có thể đột nhập vào một phòng nào đó.
Có những hành lang ngầm, tối tăm và nhỏ hẹp.
Có những khu vệ sinh cực kỳ bẩn thỉu hôi thối và cũng như tòa nhà, chúng được bố trí bên trong rất bí hiểm.
Rất khó có thể biết đang ở đâu trong tòa nhà, chỉ có thể biết ba điểm: điểm đang đứng, điểm vừa từ đó vào, và điểm định ra (ra chỉ là tương đối, bởi nhiều trường hợp ra là vào một không gian khác).
Vào tòa nhà đó thường chỉ mình tôi. Lúc tôi đi tìm một người, lúc tìm một vật đã mất, lúc tôi đi tìm nơi giải tỏa… những nhu cầu bài tiết.
Nhưng đa phần những lần tôi vào đó, không để làm gì.
Đó là điều tôi biết, khi tỉnh giấc.
4/4/2009
L.A.H