tháng Mười run rẩy
khi máu của em chảy từ vòng đùi đang khép
tiếng hót trầm cảm của loài chim gây mê
như một vết khoan sâu trên vùng xương quai xanh
những đóa cúc lặng lẽ nở trong giấy dán tường
mùi hương chết giữa ánh sáng yếu ớt
con tàu ma chở giọng nói của bài thơ đầu tiên
sóng thổn thức lời dụ ngôn biển cả
em ngồi khóc trong căn phòng âm u đầy tóc
với ngọn triều mắc cạn giữa cuống họng
một thành phố đen im ắng trôi dạt
những bóng người bị gỉ sét tan ra
nắng dát lên tàn cuộc giấc mơ sự phi thường mộng tưởng
những quả hồng thối rữa trên bàn
cùng chiếc lưỡi của bóng tối mệt mỏi
em nhìn thấy buổi lễ mai táng
tiếng kèn đồng vạm vỡ trên xác chết
một đoàn người đi du dương mất ngủ
đã qua rồi ngày ẩm mốc của niềm đau được tiên liệu
tiếng sấm rạch xuống ổ bụng một dấu hiệu chói lọi
em thắp lên ngọn lửa nấu chín mùa Thu
bày biện buổi ăn với người đi vắng
ngoài ô cửa những hàng cây kí họa cuộc quang hợp
mùa huy hoàng của ảo ảnh vĩnh cửu.
dưới những chùm rễ ròng rã của bóng tối
tôi là nhân ngãi thứ mười hai từ chỗ ngồi màu xanh lục
sự trống rỗng bị đào thải trong cơn mê
dung chứa một vầng mây ảo não
ai đó yêu tôi như yêu đường chỉ tay
con đường ngủ gục với khuôn mặt trẻ nhỏ
mùi lá thơm được chưng cất bởi nụ hôn
đang vượt qua lũ sương mù u ám
tôi được chẩn đoán không mùi
đậu xuống tấm địa đồ đang cất giấu bí mật ký ức
một con ma ru ngủ trong xó tối
lời thở than run rẩy của trí nhớ phai màu
người lữ hành men theo đường diềm mùa đông
bầy quạ bay đi làm rơi xuống hạt của mây đen
từ khu vườn sinh nở ra thời tiết
tôi hiện lên u buồn hình dung
một cái cây trốn thoát khỏi mùa mưa
cơn giông vần vũ thở ra ác mộng
tôi là nhân ngãi thứ mười hai của cơn đau bị đốn hạ
giữa cuộc tình lấp lánh hư ảo.
.