Những buổi chiều trôi trong vườn cây dại
dưới đám mây mặt buồn như truyện cổ
chúng ta quay quắt âm thầm phục chế im lặng
trên ngón tay anh chỉ còn niềm xa vắng
những đánh mất trở về chập chờn sáng tối
Trong bài hát từng huyên náo bị đào thải
chúng ta trườn chầm chậm cùng một bóng đêm
đóa thược dược nở ra nhiều cơn giông
không còn ai phủi bụi giùm trận mưa yếu đuối
những căn phòng mất ngủ nhiều thập kỷ
Sẽ gặp nhau phía tiếng đàn thùng khàn vỡ
sau cuộc mộng du trên mái ngói đỏ
chúng ta khóc dở dang nơi bữa ăn chén đũa cùng đau đớn
từng hình dung người đã trương lên như một cánh buồm nâu
khe khẽ rời đi trên bồng bềnh nước mắt.
.