Những bầu trời xám kéo về che kín giấc mơ
anh nằm giữa một ký ức bị thổ huyết
bóng người mọc cánh bay khỏi ngôi nhà
chỉ còn lại những bậc thềm đầy tóc rụng
Tiếng chim ướt át nằm lênh láng bên vòm cây
con rắn lột da lần cuối cùng trong cơn mưa chín nhũn
và mùa xuân của năm cũ bò đến trong mọi tĩnh lặng
nơi em là niệm khúc ảo ảnh chưa bị tan vỡ
Trở về trong anh một phế tích bóng tối
phía màu xanh của cánh cửa bị đóng kín im lìm
lắng nghe hơi thở từ dấu vân tay nằm mờ trên gác xép
bắt đầu gần hơn từng chân dung nở ra như điềm báo
Ngày thay lá nôn nao mọi giác quan
con đường mòn thoang thoảng hơi người nở chậm
nơi anh thấy mình là những giọng nói từ phiến đá
giữa khu vườn thức đợi một buổi sáng thương vong trồi lên.
.