Cái chớp mắt cuối cùng bị mê hoặc trong cuộc tìm kiếm
nơi đám mây đang hồi tĩnh toạ
những ngón chân tràn lên khuôn mặt hàng cây u tối
mở dần ra sự câm lặng của mùa Hè
Bóng của anh đi vắng từ hôm qua
giờ chỉ còn cơn mưa khan tiếng
nói mệt mỏi trong cuống họng bài thơ bị rụng chữ
tiếng lục lạc đe doạ lần tái sinh của ngôn từ
Nỗi buồn này được quán tưởng quá nhiều rồi
tóc người trôi dập dềnh trong ký ức
em khuất mặt giữa niềm vui tai biến
những thời gian đầy mùi bụi ố
Vết cắn dở dang của bầy mọt trên bức tường
từng mùi hương trở về nằm ngay ngắn
đoá loa kèn chảy máu mắt một lần nữa
tháng Tư về cúi đầu xuống nằm mê.
.