Những đám mây trôi về từ tiền kiếp
ăn lấn mãi phía lồng ngực mùa Thu
trong nghiêm cẩn im lặng, những cái bóng truy điệu giọng hót
bầy sẻ ngô bay ra từ khải huyền
đậu xuống anh báo hiệu mùa thương tích
Có tiếng chân ướm chậm rãi như câu thần chú
lời thở than rung động của khu vườn bạc nhược
dưới bầu trời xanh xao mang thai cơn mưa
những linh hồn về ăn năn khóc lóc
một cơn mê khuất mặt màu hổ phách
Trong thành phố từng con đường bí ẩn nguỵ trang
mùi hương ký ức không người mai táng
ai chờ đợi nhớ nhung trôi dạt
chỉ sương mù điên cuồng như tai biến
chân dung người rụng xuống đám lá khô
Buổi sám hối trong căn phòng bóng tối
bỉ ngạn đỏ thinh lặng nở ra
tiếng chuông nhỏ nhức nhối vào dĩ vãng
em vắng mặt bỏ bê một lời nguyền
anh ở lại chống chọi ngày tử nạn.
.