Dưới ổ bụng của con cá vàng một căn phòng di mộng
bóng người trôi chột dạ thanh âm
tiếng cười lơ đãng của những cây vạn tuế
chen nhau mọc giữa giọng đêm rệu rã
Ngón chân anh những vết nứt đeo bám từ mùa Đông
tháng Ba rồi mơ hồ lành lặn
nỗi đau thô kệch đâu làm anh tuyệt vọng
từng chùm ánh sáng lần lượt nở trên da
Giữa khung ngày những mùi hương đồng hiện
cánh cúc tàn sàm tấu cuối giấc mơ
người đi tìm xác nước liệm cơn khát
nhưng buổi mưa đã thưa vắng hẹn hò
Em đến trễ trong ký ức đôi lần
mùa Xuân nào độ trì cho nỗi nhớ
trong bể kiếng những con cá đường bơi mệt mỏi
một khải huyền buồn lặng lẽ được mở ra.
.