Bài đã đăng của Nguyễn Hoàng Anh Thư
Mảnh ghi chép số 54 ♦ Đôi cánh chuồn chuồn
thật mỏng
không thể làm bạn tổn thương hơn được nữa
như những dòng chữ bị mài mòn
trong trang cuối cuốn nhật ký chưa gấp lại
Kẻ bên ngoài
Chỉ có một câu trả lời không thể cãi được: người Việt không muốn chịu trách nhiệm về bất cứ cái gì! Không chịu trách nhiệm thì cuộc đời làm sao sướng hơn được? Chịu trách nhiệm mới là ông chủ – người không thể đùn việc đó cho ai. Còn lẩn trốn như chạch đấy là dạng nô bộc.
Những bài thơ được đạo diễn
Những bài thơ được đạo diễn
như nụ cười trên chiếc mũi
những em bé đang cầm miếng cao su
tẩm hương vị thịt bò
thơm phức
Sự ngụy biện của những chiếc mặt nạ
Cái vẻ trầm uất mà tôi thường đọc ở điều hắn viết đang bò như những con rắn độc. Chẳng có một ước nguyện từ ai để hắn biện minh cho những lời nói suông ngọt bằng máu mà hắn đang thè lưỡi ra để liếm.
Thời gian sẽ giật mình và rơi
lời đe búa lời xiềng xích lời giọt máu rỉ rên
và những cái choàng ôm sợ hãi
lặng im và đừng cự cãi
thời gian sẽ giật mình và rơi
NGỌN SA ĐĂNG
Thì mùa bão ở đó vẫn đỏ đèn đấy con, có đều người ta không nhìn thấy được, biển lúc ấy như một sa mạc nước, người ta có thể chết khát đó con, khi ấy ngọn hải đăng được ông nội con gọi là Sa đăng ấy – ngọn đèn giữa sa mạc
Chiếc máy tính bảng bị hết pin ♦ Câu chuyện của tiếng cười
Những đứa trẻ trong giấc mơ
từ chối đọc, vẽ để chạy
giữa cánh đồng có mùi cỏ ngái
phía sau màn hình chiếc máy tính bảng bị hết pin
Họ không có được cảm giác của ngày tận thế
như biển đã xâm thực cả ngàn năm cát gió
núi sẽ trôi
và câu thơ sẽ không dừng lại ở đâu đó
tự tận
Chiếc hài đi lạc
điều gì đó đặt hoàn hảo vào con số
qua chiếc hài kia của cô gái
vào khung hình mới
làm ứng cử viên cho cuộc thi hoa hậu thế giới
Đồng dao
Hắn nhìn. Một cái nồi đỏ au như máu. Hắn có cảm giác bất an như người ta đang đánh lừa để bắt hắn ăn món gì thật kinh hãi. Hắn thấy chóng mặt, buồn nôn. Hắn nhắm mắt, thấy một nồi lẩu màu máu đang sôi. Họ đang nấu những con mắt của gấc. Hắn gắng hết sức đứng dậy và đi ra ngõ.
Có hề gì.. ♦ Chẳng có gì… ♦ Hình như em đang thở gấp
như câu chuyện anh vừa kể
về mùa thu sau cánh cửa vừa hé
một bụi nắng sớm xoay như gió
lòng vòng cơn mê
NGƯỜI NẶN TÒ HE
Ngày đó, nhìn những con tò he xoay xoay trên đôi tay tôi là lão thấy vui lắm, lão nói: “ cháu thấy không, mỗi con là có một linh hồn khác nhau đấy !.” Tôi nhìn kỹ lại chúng, đúng là từng cái miệng cười cũng khác nhau, cái tròng đen trong đôi mắt cũng khác nhau. Tôi xoay xoay chúng, nghe thấy cả tiếng khóc tiếng cười của chúng thì phải.
Cơn mưa và lũ bò ♦ Ngôn ngữ của lũ ruồi
thưởng thức những bữa ăn ngon
kèm theo thứ nước hảo hạng nhất
của ruồi
như điều người ta dành cho
người cao tuổi
Những mảnh rời (76-97)
Một bản sao mới của sự sống
khi người ta muốn nhân bản
những chú lính chì biết đánh trận khi còn ở nhau thai
Ngày cuối năm
Ngày cuối năm, ngày ngựa nghe “hội thảo” độc đáo
ngày vui của đám cỏ
ngựa chạy
ngựa hí
Lò bát quái
Đây là lò bát quái của Thái Thượng đấy, mày đừng lo, nó sẽ đỏ mấy tỉ năm nữa, không hết lửa đâu – tiếng từ trên cái miệng lò vọng xuống.
Hắn cảm thấy yên tâm. Hắn ôm lửa và mặc sức nghiền nó thành những thứ bột li ti siêu nhỏ
10 bài lục bát
Chiều ni phố bỗng tồng ngồng
đường lấc cấc gọi nghênh ngông ngồi nhìn
người người dột bóng lặng thinh
một cơn mưa ngớt rộng rinh phố về
Rải Mành Mành
Chúng lại đang rải mành mành, chúng đang đan đấy, chúng đan cái vạt áo trời đã khoác cho cô. Đêm đen. Đêm mưa thật đen. Cô không thấy được gì cả.
” Rọt rẹt…rọt rẹt…” chúng lại đan. Lần này gấp. Cô thở nhanh hơn. Chúng dồn ứ cả lồng ngực. Chúng đang rút sợi từ ánh mắt của cô.
Và mùa đông nằm sấp
khi loài ngỗng trời rời về phía Nam
chúng sải đôi cánh trên hình chữ V
không phải là một sáng chế về sự hoàn hảo trong thế giới
HÀNH TRÌNH GIẤC MƠ
Giấc mơ bắt đầu xẹt lên từ cái đánh lửa
con tàu lướt qua dưới bầu trời tháng bảy lấp lánh đầy sao với đôi vé khứ hồi
chúng tôi nín thở để lắng nghe: mùi cơm gạo mới, mùi rạ rơm, mùi của những lưng trâu đen nhẻm nắng
[Có điều gì đó đang…] ♦ [Đêm, bạn chạm…]
núi vỡ đức tin
và quyển sách bắt đầu tập phát âm tên của nhân vật chính
sách bắt đầu tập viết những câu dài hơn 192 ký tự
Thị
Những gương mặt hớn hở xun xoe chạy lại. Những người đàn ông mang chữ Thị lần lượt chìa đôi tay, xắn cao ống quần cho bác sĩ xem về triệu chứng xương to kỳ lạ của mình. Cô phải bụm một mắt lại để nhìn họ một lần nữa cho thật kỹ.
Hình như không còn… ♦ Cuộc sống cứ tẻ nhạt…
lý lẽ và sự dung tục còn ở đấy
nhấp nhổm trên bàn tiệc
bên cạnh những cái móng ngựa vừa được nấu
ngàn dặm hồng hoang
tiếng lóc cóc còn lại trong hộp giấy
Thân ốc
Chiều nay tự dưng muốn tua lại cuộc
sống từ trong cái vỏ ốc xoắn tròn
trong cái vỏ ốc với những nghi thức
và cách diễn giải của cái thân
Sự thật ♦ Ngụ ngôn từ đại dương
một ngày kia biển sẽ cạn và con thuyền sẽ chẳng mãi ra khơi
sự hèn nhát nói với cánh buồm về lòng tự trọng
cánh buồm giương gió, thích thú về sự rỗng không
mười hai câu chuyện từ vòm cây mất ngủ
Và một lần nữa nó đã là đêm – buổi tối nhẹ, dài, chậm dần. Buổi tối để nhiều hứa hẹn bất cứ điều gì. Nhiều lúc nó luôn luôn là một cảm giác của sự thất bại, lãng phí thời gian. Cô day dứt mãi, không biết làm thế nào tốt nhất để tồn tại. Đi trước đêm, hoặc cô có thể ở nhà và ngồi cạnh một cửa sổ, để cho không khí ấm áp, bão hòa với các âm thanh của mùa hè
Hình như chúng đeo gọng trong trái tim
những phiến kính mờ
những hạt mưa mờ
đủ lâu để níu
ngày đi qua chạng vạng
Chỉ vì bạn muốn cắt… ♦ Có điều gì…
như có thể cắt từ giữa địa trục
thật mỏng
như cắt
giọt nước mắt vừa rời khỏi chiếc mặt nạ
Bình Luận mới