không cần phải biết là bao nhiêu những giọt rượu như
dược chất an thần ngọt ngào diệu kỳ thấm tan vào tâm thất
để rồi truyền dẫn lên não bộ một miền cỏ xanh đêm tôi
nằm mơ thấy em ngồi xuống bên tôi cười nhưng buồn mà đẹp
bên này ranh giới phía trời tây ngọn gió sông quê mang
mùi bùn đất hòa vào hương lúa chảy tràn về đẫm ướt mái
tóc và thân thể thằng người tôi với bộ dạng ngô nghê giang
hồ phiêu lãng
tôi có cho em gì đâu ngoài những ý niệm trắng đang
hiển nhiên rõ dấu chấm đen có thể là chú dế mèn khờ
khạo nhưng một ngày nào đó nó sẽ đòi tự tử trong mắt em
tôi thầm hỏi có phải em đem giấu nỗi buồn cô đơn trong
dấu chân ngày trên những con đường không biết đi về đâu?
làm sao nhốt được trái tim khi tóc đã đổi màu mà cứ nhớ để
rồi nuôi dưỡng nỗi chờ mong
trăng tháng mười đang treo ngược bóng
đêm mơ thấy tôi trong vòng tay hạnh phúc xin tạ ơn người hâm nóng đời nhau
saigon-3/2012
ngực đêm rúc gọi âm hồn
tay rung cuồng sóng máu
lặng nghe mộ đời trào gió vô minh
hỏi rằng: tiền kiếp bao giờ khởi sinh
khói hình cơn mơ hú ám
phố khuya nhọn hoắt ma chờ ngậm sương
nhấp nhô trần truồng ảo giác
mắt đêm quán tưởng ngọt ngào sắc hương
lưỡi cùn chiêm bao mọc nhánh
mùa trăng lú dại loang màu tái sinh
thần hồn gãy quặp câu kinh gông cùm
sông mê xác dạt phía bình minh chưa
vang rền tiếng hú gọi tên
gió đưa ngút trời âm lạnh
gõ nhịp rượu tràn tím môi
cuchi-saigon 10/2016