Trang chính » Sáng Tác, Thơ Email bài này

ngụy tín với chính mình | ngày mở mắt chiêm bao

0 bình luận ♦ 26.07.2021

ngụy tín với chính mình

thâm căn nỗi hận thù trào ra khỏi não
mấp máy khẽ môi phơi nhiễm cường độ bức bối lồng ngực
muốn vò nát con chữ đớn hèn mang khuôn mặt sợ hãi
co quắp trên giấy thèm được khai tử

thời gian giáng cú đập mạnh đỉnh đầu
xoay tít mù quá khứ tầng không độ lượng ý thức tự do
ngày đêm lở loét miệng lưỡi khô vật vã nguồn cơn điên loạn
nứt nẻ vết thương trần trụi đặc quyền hít thở dưỡng chất khí trời

hồn thơ ta chưa từ biệt sao em vội vàng góa bụa
đem treo cơn động dục khát thèm lên mắt gió chờ mạch nhờn âm đạo lên men
cứ mơ tưởng được như bóng u linh động kinh lăn trầm theo đá cuội níu kéo bản ngã
ký ức rờn rợn tím tái mùi nhục thể xám ngoét môi hôn nhạt nhòe ảo tưởng

lũ quỷ dữ khéo tay tạo hình đức tin rồ dại
đại tràng ngẫu tượng tích tụ học thuyết man rợ bầy đàn
hổ thẹn ta khoác áo văn chương dán nhãn mác đen màu địa ngục
ta vờ vĩnh để rồi ngụy tín đúng nghĩa với chính mình
ta thần thánh hóa chuyện cứu rỗi thơ ta điên rồ trôi bập bềnh trên dòng sông máu

ngày mở mắt chiêm bao 

nhắm mắt nhưng vẫn thấy
cho dù không hề tưởng tượng
hỗn loạn người gọi tên nhau ơi ới cùng chạy về phía lờ mờ ánh sáng
có những người trần trụi mắc kẹt nửa thân dưới đất khóc gào nức nở
ánh sáng đang gãy khúc và rơi tan nhanh vào đất
từng mảng bóng tối co giãn ngoặm chân đám người cố rướn tới

sững sờ nhìn có đúng hay không
chẳng biết từ khi nào ai đã đem quăng xác tôi xuống hố
những vạt cỏ quanh miệng hố đã mọc non mỡn như bức  tranh sinh động
chỉ có con chó nằm mọp khép hờ mắt đoan chắc là nó chờ tôi thức dậy
tiếng đập cánh của loài cú vọ cũng đang chuẩn bị lao vào bóng đêm

mở mắt thật rồi nhưng tai vẫn nghe
tin tức thời sự chiều, hàng ngàn người ấn độ không cần không khí để thở
có thể họ đang nghĩ rằng mình đã và đang mọc cánh rồi bay lên trời xanh
suy tưởng… những ngọn lửa cứ bùng lên
từng cụm khói tro bụi lửng lơ trên tầng không
đúng cử nghiện tôi bị rối loạn não đặc trưng nên phải bước chân đi tìm ly cà phê để nhìn nắng hoàng hôn
dường như, mặt đất dưới chân tôi đang nghiêng theo một giác độ nào đó

tiếng gào khóc, cơn mơ, hiện tại…
tôi muốn tìm cảm giác hạnh phúc khi nhảy xuống vực thẳm của quá vãng
tiệt nhiên chẳng dám rủ rê hay động viên ai phải cùng với tôi như vậy
cho dù thế nào, tôi vẫn còn tồn tại đấy chứ
tôi phải có bổn phận, trách nhiệm tự phô diễn trước cuộc đời này
cùm hai chân mình vào ánh sáng pha trộn màu bóng tối!

tpsaigon 2/2021

bài đã đăng của Khaly Chàm

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)