(café chiều tôi với cô đơn cùng ý tưởng…)
chơi trò trí trá
thầm truyền câu phù chú làm mờ hai mắt
để khiến cái đầu tôi nặng nề như đội một khối sắt
nhưng tai tôi vẫn nghe dù không thính
tiếng thở vi vút như phun nọc độc của loài rắn đuôi chuông
trái tim tôi lạc nhịp rối tung lúc nào không hay biết
…
những ngón tay như lũ xương rồng lạnh
bò chậm mò mẫm trên lồng ngực tôi
bầy quạ kêu oang oác bay xuyên rách nắng hoàng hôn trong bức tranh treo tường
mắt tôi nhìn thao láo gương mặt tỏa mùi diễm tình hư ảo
sắc màu phấn son lung linh huyền hoặc
…
chỉ chơi một ván thôi anh nhé
em hỏi tôi: bài anh mấy nút?
trả lời rồi lật ngửa bài lên
tôi nhìn em bàn tay tuân theo mệnh lệnh
…
rõ ràng khi tôi vừa xem lại
hai thằng tây và một lá chín
sao bây giờ lá chín hiện hình trái tim đen
em cả cười khả ố khi tôi hỏi lại: bài em mấy nút?
chỉ hai nút thôi và em lật ngửa bài lên
một lá mười lá chin với lá ba
em đứng lên vội vã quay lưng không lời từ biệt
tôi chợt tỉnh hồn. ván bài tình ái em cười cợt ta!
tptayninh chiều mưa 6/2021