hãy tự mở cửa tâm hồn mình
không được tắt thở ngày hôm nay
khi phải chào đón niềm tin trở về
từ trầm tích lịch sử mê man trong bóng tối
em luôn nhìn bản thảo bài thơ
có hai con mắt của cái bóng già nua
nhỏ xuống từng giọt chuông lan tỏa ánh sáng
chỗ chúng ta ngồi nhiều sợi khói ảo ảnh
chập chờn bay theo thời gian chết hóa thành phún thạch
hãy vỗ về đóm lửa trong vết thương
với ký ức là nỗi đau đang mang thai
chờ ngày khai sinh những đứa con khát vọng
khi đó chúng ta sẽ hát lời niệm khúc màu xanh
dắt dìu nhau vượt qua vùng thinh lặng căm hờn
mùa đông 12/2015
.