Về thăm nhà lần này, tôi thấy chúng.
Nhiều: tảng đá nằm chông chênh một bên cổng vào, gốc cây nhãn bị cưa tận gốc hàng chục năm vẫn còn nằm đó, đống mảnh chai vụn nát chồng chất ở sau chái nhà, đường nước chảy từ mái nhà lâu ngày thành con rãnh nhỏ dài, khoảng tường đổ lâu ngày dây leo bám chặt ở góc vườn, mấy tấm ngói vỡ…Ngay dưới góc tường nhà bên ngoài là những thứ lỉnh kỉnh. Chậu cũ. Xô bể. Ghế xếp. Bì ny lông. Chổi. Và rác, cỏ, đất…Nhất định là chúng hoàn toàn bị lãng quên. Nhưng nhất định là chúng vẫn ở đó, lì lợm ở đó. Từ lâu lắm. Đó là một khoảng không gian bé mọn, buồn nản, bừa bộn, bẩn. Không gian của những lăn lóc vô hồn, vô cảm và trơ trẻn. Đôi khi, khiêu khích. Chúng vô ích. Rất vô ích. Và hoàn toàn vô dụng.
Điểm đặc biệt nhất của chúng là chúng không có gì đặc biệt cả. Ngày đêm mưa nắng sáng tối, người trong nhà vẫn đi qua đi lại, có lúc giẫm lên, có lúc chạm vào, có lúc vấp phải. Chúng dịch chuyển đôi chút và vẫn cứ thế. Chúng nằm đó, yên tĩnh và bình tĩnh, trang hoàng cho một thế giới bị bỏ mặc, bị ruồng rẫy. Chúng mất hẳn tương lai. Chúng có mặt đó, nhưng y như thể đã là quá khứ. Có mặt nhưng không hề hiện hữu. Người ta nhìn chúng hàng ngày, nhưng không thấy gì cả. Chúng không có số phận. Chúng vô nghĩa.
Cách đó không xa, ở một góc khuất khác là mấy cái thẩu, dao, kéo, chai nước, cái rá nhỏ, lon nước ngọt… Chúng đến với nhau một cách tình cờ, vô duyên cớ. Chúng nằm im. Rất im. Nhẫn nhịn. Chịu đựng. Vẻ chịu đựng của những số phận bị phụ bạc.
Chúng rất đầy quá khứ. Những ai đã ngồi. Những ai đã cầm. Những ai đã nâng niu. Những ai đã quét. Những ai đã cắt. Những ai đã mở. Ai? Ông bà cô dì chú bác cháu chắc khách khứa bạn bè..những ai và những ai…có nguời đã nằm xuống có người đã đi xa có người trụ lại có người vừa lớn lên…Vật đã từng hơi hướm người. Để rồi bị lặng lẽ bỏ rơi. Và bây giờ rất yên, rất tĩnh. Hoàn toàn tĩnh vật!
Tôi không khỏi nghĩ đến những bức tranh tĩnh vật. Khác với những sự vật hèn mọn trên, trong tranh, các tĩnh vật nằm cạnh nhau một cách chủ định. Chúng có số phận. Chúng được nâng niu. Chúng nghệ thuật. Chúng có ngôn ngữ. Chúng biết cách tự diễn đạt mình. Chúng có ý nghĩa. Chúng có hồn. Chúng sống. Và chúng nổi danh. Chao ôi, hãy nhìn xem. Những vật – cũng bé mọn, tầm thường – này sao mà ấm cúng, thân thiện và sang cả, trưởng giả đến thế! Kể cả những cái bóng của chúng đổ trên mặt bàn. Chúng được cưng dưỡng.
(Tĩnh vật Pieter Claesz)
Tĩnh vật dưới này mộc mạc hơn, gần gũi hơn, hiền hậu hơn, bình dân hơn. Có lẽ chúng nằm dưới đất. Dẫu vậy, chúng không thiếu nét đàng hoàng, sạch sẽ, nghiêm túc. Và…sang cả! Chúng như vượt ra khỏi số phận mình; ngay cả cái móp méo vẫn mang nét duyên dáng và hãnh tiến khác thường.
(Tĩnh vật Nguyễn Trọng Khôi)
Đám thẩu này dường như có chút gần gũi với bọn soong chảo cũ kỹ dưới đây. Cũng như đám thẩu, bọn soong, chảo hoàn toàn yên phận. Đặt đâu cứ ở đó. Tất cả đều nghỉ ngơi thoải mái. Chỉ có cái rá nhựa là hơi khác. Sao nó nằm ở đây nhỉ? Thế nằm chênh vênh, như muốn rớt: một nỗi chờ đợi lặng lẽ. Nói chung thì thẩu hư cấu trong tranh và soong chảo ngoài đời tuy có đôi chút gần gũi mà thực ra vẫn muôn vàn xa cách. Chúng nằm ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Dẫu sao, bọn soong chảo này chưa bị quên lãng. Chúng còn hữu ích. Chúng còn dự tính. Y như thể đang sẵn sàng cho nhiệm vụ mới.
Không xa lắm là một góc, góc khuất lạc loài. Nền xi măng loang lở. Đã trét. Rồi lại lở. Rồi trét. Tấm liếp cửa hư. Cái xô. Chậu. Chiếc giẻ lau nằm vắt. Trước đây, ngay ở đó có một cây nhãn lớn sây trái, nơi đám ve tụ họp làm thành một dàn hợp xướng trưa hè; nơi phủ bóng mát cho cả một thời tuổi thơ hoang tưởng. Bom đạn bắn phá, cây nhãn trốc gốc trong cuộc chiến Tết Mậu Thân. Ngay dưới chân tường là miệng của một chiếc hầm trú ẩn mà bộ đội Cộng Sản đào xuyên dưới nền nhà làm nơi cố thủ. Khoảng đất nhỏ nhoi và tầm thường này đã từng thấm máu người trong cuộc chiến giành giựt từng thước đất của cả hai phe. Vài năm sau, mọc lên một cây sa-bô-chê, cũng sây trái. Kế đó là cái hàng chìa tàu. Bên kia hàng chìa tàu, lâu lắm rồi và xưa lắm rồi là một…láng giềng. Vâng, cô láng giềng! Lụt. Sinh vào mùa nước lũ, nên Lụt nhỏ, ốm o và bẩn thỉu. Nhưng lớn lên, như một phép lạ, Lụt trở nên xinh xắn. Lụt thẹn, tôi thẹn. Rôi Lụt lấy chồng, Lụt đẻ con, Lụt gây lộn với hàng xóm, Lụt đi mất. Và tôi cũng đi mất. Không chỉ Lụt, không chỉ tôi. Cả thế hệ cùng lớn lên với tôi cũng thế, đều đi. Đi đâu ở đâu? Tìm mãi tìm hoài trong xóm chẳng thấy ai. Xóm nhỏ đông người hơn xưa, nhưng vô cùng vắng.
Ừ, chẳng còn ai, chẳng còn gì. Nhưng nó, cái góc khuất này, vẫn ở đó. Từ một khung trời khác – to cao, hiện đại – trở về sau nhiều năm, tôi chợt tìm thấy nó,
quạnh quẽ và thản nhiên.
đơn giản và thấm thía.
lạ lùng và thân thiết
Nó! một góc tôi
Mủi lòng, tôi bỏ đi
Mai kia mốt nọ, lại mủi lòng, biết đâu tôi chẳng trở lại.
Nhất định nó vẫn ở đó, bướng bỉnh, muộn phiền.
Vẫn vật.
Vẫn tĩnh.
Như bao giờ.
Trần Doãn Nho
(4/2016)
bài đã đăng của Trần Doãn Nho
- Một hôm… - 19.09.2025
- trò chuyện với nhà văn nguyễn lệ uyên - 20.08.2025
- Trò chuyện với nhà biên khảo Nguyễn Hưng Quốc - 12.06.2025
- người chú - 21.05.2025
- hai mươi năm và năm mươi năm - 03.02.2025
- Trò chuyện với ChatGPT về nhà văn Quỳnh Dao - 17.01.2025
- cái thú… dân chủ - 21.11.2024
- trí tuệ nhân tạo chatGPT “điểm truyện” - 23.10.2024
- thế rồi, lá thư - 01.08.2024
- bóng - 31.05.2024
- Rồi sau đó, thì sao… - 29.03.2024
- nỗi huế- kỳ cuối: vực thẳm tháng 4 - 08.01.2024
- nỗi huế- kỳ 8: nhân vật- Bửu Chỉ, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đính/Trần Vàng Sao, Lê Văn Hảo - 29.12.2023
- nỗi huế- kỳ 7: Nhân Vật- Ngô Kha, Chu Sơn - 28.12.2023
- Nỗi Huế- Những "Con Ngựa Thành Troy" - 21.12.2023
- Nỗi Huế- kỳ 5: Tôi - 12.12.2023
- Nỗi Huế- Nhiễu Nhương (kỳ 4) - 05.12.2023
- Nỗi Huế - Tang thương (kỳ 3) - 02.12.2023
- Nỗi Huế- Có Một Thời (kỳ 2) - 30.11.2023
- Nỗi Huế- Nó, Cảnh & Người - 28.11.2023
- kịch - 24.02.2023
- Trí tuệ thông minh nhân tạo - 17.02.2023
- Thơ Thành Tôn: thân xác như một ám ảnh hiện sinh - 01.06.2022
- ‘Đoản thi’ của sinh viên Trung Quốc: một hình thức phản kháng - 18.05.2022
- Viết ngắn về tác giả và tác phẩm: Phan Thị Trọng Tuyến và Hồng Đăng tại Amsterdam - 26.10.2021
- Bữa ăn - 11.08.2021
- Con mắt thủy tinh - 05.08.2021
- Đến lúc đi, là đi - 19.07.2021
- phiên bản - 10.11.2020
- đỏ xanh vàng và…trắng - 26.08.2020
- Văn Túy Hồng - 19.08.2020
- Việt Nam Cộng Hòa lừng lững đi vào lòng đất nước - 29.04.2020
- Từ coronavirus đến dịch hạch của Albert Camus - 03.04.2020
- chuyện trái tim - 28.02.2020
- Chữ Nghĩa Văn Chương Cuộc Đời – tạp bút Trần Doãn Nho - 28.02.2020
- donotenter - 10.02.2020
- Hai giải Nobel văn chương và những chuyện bên lề - 21.10.2019
- Đi. Trong một buổi sáng - 20.08.2019
- Toni Morrison: người thay đổi diện mạo của văn học Mỹ - 12.08.2019
- Chàng, tường và … nàng - 05.03.2019
- · “Chữ của Năm” 2018 - 28.01.2019
- đội lốt - 01.01.2019
- Hiện tượng Trump dưới cái nhìn của nhà ngôn ngữ học - 04.12.2018
- Giới thiệu tác phẩm mới: “Tiểu luận (của/về) Phùng Nguyễn” - 05.11.2018
- Tạp ghi tháng 9 - 23.09.2018
- Tạp ghi tháng Bảy - 23.07.2018
- Banoai - 12.06.2018
- Tạp ghi tháng năm: nguyễn đính. như tôi biết - 28.05.2018
- Tạp ghi tháng Tư: Vết thương - 30.04.2018
- Tin tặc vs Da Màu & Da Màu vs Tin Tặc - 29.03.2018
- Tạp ghi Tháng Ba - 16.03.2018
- Ngút ngàn - 02.03.2018
- Tạp ghi tháng hai - 05.02.2018
- Đi tìm… - 25.01.2018
- Tản mạn đầu năm-chính trị, kinh tế, văn học - 02.01.2018
- nàngs - 05.12.2017
- vết xước đầu đời - 20.07.2017
- Chàng … - 23.05.2017
- Quán cà phê Tổng Hội - 03.05.2017
- gặp - 01.12.2016
- nỗi huế - 08.11.2016
- NẮNG - 25.10.2016
- Trò chuyện với nhà văn Phạm Phú Minh (phần 2) - 12.10.2016
- Trò chuyện với nhà văn Phạm Phú Minh (phần 1) - 11.10.2016
- Tạ Chí Đại Trường: miên man chữ nghĩa - 12.04.2016
- Nhẹ nhàng Đinh Cường - 13.01.2016
- Chung cuộc & khởi đầu - 17.12.2015
- phùng đi đâu đi đâu… - 21.11.2015
- bilal hadfi & paris - 20.11.2015
- Khả Thể, sự trình diễn của ý niệm trên hiện thực - 16.06.2015
- Tính “văn học” trong văn học miền Nam - 23.12.2014
- Một khía cạnh khác trong “Phong Trào Dù” ở Hồng Kông: ngôn ngữ - 03.11.2014
- hóa thân chữ - 19.05.2014
- một cái gì rất nguyễn xuân hoàng: sổ tay - 30.08.2013
- Tự Lực Văn Đoàn và chuyện văn phong - 26.07.2013
- Bầu cử Mỹ (phần 2) - 29.11.2012
- Bầu cử Mỹ (Phần 1) - 28.11.2012
- địa chỉ ấy thiếu mất một người - 01.10.2012
- Lặng lẽ ánh trăng - 12.09.2012
- ngắn ♦ huế ♦ khuya - 27.12.2011
- Nhân ngồi làm mẫu, trò chuyện với Nguyễn Trọng Khôi - 16.12.2011
- Loanh Quanh Những Nẻo Đường - 08.07.2011
- Ngơ ngác và trẻ thơ - 08.07.2011
- Đổi - 29.03.2011
- rằng từ ngẫu nhĩ… - 01.03.2011
- Mừng tuổi ♦ Chưa đề - 18.02.2011
- T(uy)ết trắng - 03.02.2011
- viết/chữ - 13.05.2010
- Quen - 06.05.2010
- Trò chuyện cùng Trần Hoài Thư về Thư Ấn Quán & Thư Quán Bản Thảo - 26.04.2010
- Hơi chữ - 23.11.2009
- Cháu & Bay - 09.10.2009
- Theo dấu Huyền Trang - 08.10.2009
- kiểm duyệt/tự do diễn đạt, một song đấu lịch sử - 05.05.2009
- Tiểu sử và tác phẩm Nguyễn Mộng Giác - 23.03.2009
- Lạnh/ấm quê người - 29.12.2008
- Nhân đọc bản dịch bài “Người già em bé” của Trịnh Công Sơn - 09.12.2008
- Lợi dụng - 04.11.2008
- người bạn đồng nghiệp ca hai - 24.10.2008
- Một Đêm - 30.04.2008