Trang chính » Sáng Tác, Truyện chớp Email bài này

CẢNH GIỚI

0 bình luận ♦ 7.01.2013

Ông ra phía sau nhà, ngồi trên bậc cửa, mừng một ngày mới. Những khớp xương mỏi, làn da nhăn nheo và đôi mắt mờ đục, bàn tay run run khiến ông hạnh phúc. Ông vẫn pha trà được, vẫn nhìn được mây trôi và cây lay dù mờ nhòe không thật rõ. Ông tự hào về tuổi già của mình. Trên nụ cười nhăn nheo với vài ba chiếc răng móm mém là một niềm vui trẻ nhỏ. Ông duỗi chân, nắn nắn khớp gối, đưa tay run run đập đập cái lưng còng rồi nhìn đàn chim bay lượn từ cành cây này sang cành cây khác. Thật biết ơn lũ chim vì tiếng líu lo của chúng làm ông vui đôi tai đã có phần nghểnh ngãng. Trước mặt ông là một bông hoa dại đẹp dịu dàng. Mong manh tuyệt đỉnh phù du, lay trong gió sớm như sắp ngã gục. Thật đẹp kinh hoàng cái tư thế trên đỉnh mong manh. Nếu không chiêm ngưỡng được bông hoa trần gian, không nhìn ngắm được đàn chim bay lượn tự tại thì sao hiểu thấu đến thác nước chơi vơi thăm thẳm sương dày, đến thiên nữ tán hoa cung trời Đâu Suất và tiếng ngọc rung trong cõi Tịnh Độ mưa bay? Rất tiếc tuổi trẻ chơi bời ông không hiểu được điều đó. Cho đến ngày mũi tên sương tuyết của Tử Thần bắn trên đầu ông làm tóc ngả màu bạc trắng ông mới giật mình. Ông cám ơn từng chiếc răng đau, từng khớp xương nhức mỏi vì tất cả nhắc nhở ông rằng mình sẽ phải lìa bỏ trần gian và được sống qua ngày đã là một niềm vui tươi đẹp. Còn pha được trà, ăn được cơm thì còn than thở gì nữa. Bao nhiêu người muốn uống một ly trà đậm, một ngụm rượu nồng ngày hôm nay mà đâu còn có dịp. Lửa dục cháy ngun ngút trên cõi Vô Thường nhưng ông còn ngồi an vui nơi đây, nghe tiếng gió ngân qua vòm lá, trân trọng từng nỗi tàn tạ, ông vô cùng biết ơn sự hiểu biết và ân huệ của tuổi già.

Nagoya, ngày 7/1/2013

Hoàng Long

bài đã đăng của Hoàng Long

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)