Trang chính » Sáng Tác, Truyện chớp Email bài này

Thú đau thương ♦ Niềm an ủi

0 bình luận ♦ 4.08.2009

 

 

woman-and-mountain

 

 

Thú đau thương

 

Tôi là một ngọn núi, tóc là cây rừng, mắt là đá tảng, thân hình chôn dưới đất sâu. Năm này qua tháng khác, tôi sống đời bình yên. Mưa gội đầu cho tôi và nắng hong khô tóc tôi. Lũ chim rừng cư ngụ trong đầu tóc, nghe chúng hót cũng hay hay. Nhưng nhiều đêm cô quạnh, tôi chỉ biết ngắm trăng một mình. Tôi khao khát cái gì mới lạ tươi vui. Cầu được ước thấy. Một ngày có đám người đến mở miệng tôi ra, đào xuyên qua gáy tôi làm đường hầm cho tàu lửa chạy. Tôi đau đớn khủng khiếp và mất ngủ hàng mấy tháng trời. Cuối cùng việc phẫu thuật hoàn tất, đường hầm cũng làm xong. Nhưng mỗi lần tàu chạy xuyên qua, những dư chấn làm đầu tôi nhức buốt. Có điều, tiếng tàu hỏa nghe thật vui tai. Lắng nghe tiếng tàu chạy trở thành thú tiêu khiển mới của tôi dù rằng tôi đau buốt. Tuy đau nhưng mà vui. Hay chính vì đau mà tôi mới vui như thế.

Okayama, ngày 15/7/2009

 

 

Niềm an ủi

 

Bước vào đời, hắn muốn sống hùng sống mạnh. Hắn đi tìm kẻ thù và người tri kỷ. Bởi hắn không muốn kéo lê quãng đời bình lặng để rồi mục nát với cỏ cây. Tất nhiên với những bốc đồng tuổi trẻ hắn chỉ tìm thấy toàn kẻ thù chứ tri kỷ thì chẳng có ai. Những đêm cô độc, rách rưới, hắn tìm về khóc với tôi. Chẳng biết an ủi hắn thế nào, tôi chỉ còn cách uống với hắn vài chai cho qua hết một đêm dài. Hắn sống như ngựa hoang, đi lang thang suốt thời tuổi trẻ. Khi nào được chút vui, hắn đi mất biệt. Khi nào buồn rầu, hắn lại về nhậu với tôi. Rồi cuộc đời làm hắn mệt mỏi, cũng như cơn cuồng phong có thể đánh gục bất kỳ con tuấn mã nào còn hăng hái; buông xuôi chán chường, hắn rủ tôi quy ẩn biệt tích. Hắn tìm về với tiền nhân. Sau vài năm miệt mài đọc sách, hắn ngộ ra được chân lý của người xưa là đời người có hai việc phải làm. Một là làm biếng hai là làm thinh. Biết làm biếng để hưởng nhàn, biết làm thinh để qua một đời tàn. Từ đó chúng tôi rất tương đắc, cùng uống trà, đánh cờ, ăn nhậu, thậm chí đi chơi gái cũng nhường nhau. Hắn nói với tôi “thì là ông là tri kỷ của tôi lâu nay mà tôi không biết. Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mặt. Tri kỷ cũng đâu khó tìm”. Hắn nói rồi bật cười ha hả. Hắn cười thì tôi cũng phải cười theo thôi. Bởi tôi là cái bóng của hắn mà.

Okayama, ngày 27/7/2009

 

 

.

bài đã đăng của Hoàng Long

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)