khuya gào thét gió
rát họng đêm
đền đài rỉ máu
sương mờ loang nỗi đau bia
đá
hàng sứ co ro trụi lá
không nói được quá khứ
mưa nhẹ
làm bỏng
mắt
tôi nghĩ về lời nói thật làm bỏng rát lịch sử
tôi bước trên đại lộ kinh hoàng thành phố chết
tôi nghe mùi bún bò đâu đó ướp xác thinh không
đêm mòn dần
tôi khép hờ đôi mắt
máu cuộn dòng hương nào đó
khó biết được tôi muốn quên điều gì đó mà tôi biết
ngọn đèn dầu hiu hiu của mệ bán vịt lộn góc phố xám đen
dìu giấc ngủ già nua vào gió rét
giấc ngủ thực hay bức tranh thực
tôi vẽ vào trí nhớ giọt máu đỏ
như hạt lửa ngầm đốt đêm mưa
tôi hiu hắt tôi
bước chân nửa hư nửa thực
đạp khuya
.