Category: Đoản văn
Một Xóm Đạo Ven Rừng
Hồi nhỏ tôi là đứa học trò lười, bị điểm kém trong hầu hết các môn học. Tại trường bị cô giáo chê, về nhà bị bố la. Nhưng có một môn học tôi được …
Nguyễn Tiến Đức, Bạn Tôi
Đức vừa giã từ bạn bè vào ngày 25/6/2024. Tôi và bạn bè lớp Đệ Tam C của Đức tại Chu văn An niên khóa đầu tiên sau ngày di cư vào Sài Gòn lại …
Có bao nhiêu chữ trong một tờ giấy trắng?
núi Phú Sĩ (tranh Hokusai)
Tặng anh Chính
Lúc đó là buổi chiều chủ nhật cuối cùng của tháng mười, cũng là buổi chiều ngày Halloween. Tôi ngồi trên bậc thềm trước nhà kho sau vườn, vừa …
Bà Võ Phiến
Anh Trúc Chi gọi điện thoại báo tin chị Võ Phiến đã qua đời vào ngày 24/7/2024. Trước đấy mấy hôm, người con trai của chị, Bác sĩ Liên, cho tôi hay rằng chị đã …
Cá Vàng Với Đinh Cường
“Sao lòng ta bỗng rộn ràng
Như những toa tàu sắp chạy
Thăm những nhà ga sắp hồi sinh
Những nhà ga sắp thở…”
[Đinh Cường 1969]
Anh Đinh Cường gọi phone cho tôi chỉ hỏi: “Làm sao để thành …
Mùa xuân, tuyết tan
Tôi có thời gian làm việc ở thôn quê, phía Bắc, gọi là rural physician, thầy thuốc chân đất. Công việc ấy bận rộn lắm, vì phải lái xe, chứ không phải đi chân đất, qua nhiều làng mạc, thị trấn. Cái gì cũng làm, nhất là thăm trẻ em hay sản phụ tại nhà…
đá
Bên ngoài thành phố Las Vegas, sâu trong sa mạc Mojave khô cằn, có những hòn đá biết nói.
Thoạt tiên, đá không biết nói.
Nhưng chúng biết im lặng.
Im lặng không phải là không nói.
Im lặng …
Mùa dâu chín
Mùa hè đi hái dâu.
Nếu gặp gấu, bạn làm gì?
Đứng yên? Nhưng nếu nó xông tới gần?
Bỏ chạy? Bạn không thể nào chạy nhanh hơn gấu.
Ông nội tôi
Tôi không nhớ được bao nhiêu về ông nội tôi. Chỉ loáng thoáng hình dung tôi mang khăn tang lúc lên bốn hay năm tuổi khi ông mất. Và tôi cũng ít được về bên …
Ngọt tựa mùa hè
Tôi không rõ một mảnh da đã bị cắt và cào nát lúc nào khi cảm thấy rát xốn xang và ngứa. Máu đã ngừng chảy nhưng huyết tương tươm ra từ vết cắt và chỗ da rách vỡ. Ngày hôm nay vẫn tiếp tục nóng bức như đã hai tuần nay.
Notes 2
note 6
Kỷ niệm nào anh chị nhớ nhất trong đời?
Trong lớp học tiếng Anh của trại tị nạn, thầy giáo ra câu hỏi, mọi người đưa tay lên, anh Kmah người Êđê kể rằng ngày …
Notes
Sáng ra khi thức dậy tôi thấy các cửa sổ đóng kín. Trời không có một chút gió. Tôi ngạc nhiên, không nghĩ là trí nhớ kém thế. Đêm thứ hai trước khi đi ngủ, tôi cẩn thận mở hết các cửa, và nhìn trước nhìn sau thật kỹ, ghi nhớ ngoài vườn những cây bưởi và khế…
Nhớ Cung Trầm Tưởng
Khi một thi sĩ ra đi, người để lại điều gì? Để lại những câu thơ lộng lẫy, làm giàu cho tiếng Việt.
Khi tôi lắng nghe một bài thơ của Cung Trầm Tưởng, và những lời của ông trong ca khúc phổ thơ, tôi nhìn thấy tác giả, người trẻ tuổi những năm sáu mươi đi giữa châu Âu nhớ về đất nước mình.
Con chuột nhỏ / A Little Mouse
Không biết từ đâu đến, nó chạy về phía chúng tôi.
Chiếc kính râm của tôi đã nhầm nó với một loài động vật hoang dã nào đó và một nụ cười trìu mến ngay lập tức nở trên môi tôi, để rồi chết đột ngột khi danh tính thực sự của nó lộ ra…
Địa ngục treo
Con sâu đã chết trước khi hóa thành bướm, trước khi nó được tham dự vào cái hội mừng vũ trụ đang vào xuân ở đây. Bây giờ thì sự giết sống không chỉ xẩy ra ở tầng thấp. Nó đã được nâng lên ở tầng cao ngoài sự tưởng tượng ghê gớm nhất của các thi sĩ.
Máy đo khí áp
Một đám đông, thêm mấy nhóm truyền thông địa phương, đã tập trung quanh Boris khi ông lên tiếng phản đối chống những vụ đánh bom, chống một chiến dịch viện trợ nhân đạo giả mạo khác từ Putin. Một số người vỗ tay; những người khác lắc đầu không tán thành. Vài tháng sau, cửa ra vào, sàn nhà và cửa sổ căn hộ của Boris bị phá nổ tung.
Thư Cuối Năm Gửi Bạn Đã Đi Xa
Chỉ còn mấy hôm nữa là hết năm, chị biết không? Cuối năm ở thành phố này, hôm nay, tuyết lông ngỗng bay đầy trời, nhưng không bám lại, những cánh tuyết tan ngay khi …
Nếu Cần Hãy Hỏi Alexa
Bạn gặp một nghệ sĩ trẻ tuổi, đem lòng yêu anh ta ngay lập tức, trong buổi tiệc mùa hè ngoài vườn dưới bầu trời đầy sao và những bóng đèn nhấp nháy trong lá …
Thư gởi con trai nhân Ngày Lễ Cha
Bất cứ cha mẹ nào khi nghĩ đến con, không phải chỉ nghĩ đến lời cám ơn của chúng dành cho mình, điều vẫn xảy ra, mà còn nghĩ đến lòng biết ơn của họ đối với con cái. Nhờ trẻ con mà chúng ta lớn lên, nhờ có chúng mà chúng ta được hạnh phúc làm người đi trước, che chở, chỉ đường.
Đêm trong vườn
Chúng ta chiếu ánh sáng khắp nơi, chiếm đoạt bóng đêm, tấn công chúng, đẩy lùi chúng. Động vật và côn trùng sợ hãi, lùi lại, chui xuống đất, trốn trên cây, chạy vào rừng sâu núi thẳm, cũng không thoát.
Babel / Bruegel
Tôi tới phế tích của Babel còn nhận ra những dấu tích trong tác phẩm của Pieter Bruegel (the Elder), người đã đưa Babel đi từ một huyền thoại ra một thứ khác. Có ai đó đã chỉ ra rằng Breugel đã vẽ Tháp Babel bằng những kiến thức về kiến trúc từ Giác Đấu Thành của Rome được xây dưới triều đại Vespasian và hoàn tất với kẻ kế vị, Titus
Một hậu từ
Nhớ anh Vũ Huy Quang là nhớ lại cả Bolsa một thời kỳ, thời kỳ còn bộn bề sách.
Những năm về sau có dịp đi ghé qua Quận Cam nhiều hơn thì tiếc, anh đã dời lên Bắc Cali.
Chuyện đi tàu
Chuyện đi tàu chỉ đơn giản thế sao, chỉ việc dịch chuyển từ nơi này qua nơi khác? Suy nghĩ và cuộc sống của các cá nhân có quan hệ gì? Ai sẽ cho mình một định nghĩa…? Thử duỗi chân dài cho đỡ mệt, quay một vòng vẫn trống không…có lẽ cuộc đời mình phải do mình định đoạt, chứ chẳng thể nhờ vào ai khác, kể cả cuộc ra đi này.
Chia tay Phùng Nguyễn
Những lần gặp gỡ sắp tới đây, chiếc ghế anh thường ngồi chỉ còn là chiếc ghế trống. Đời sống sẽ thiếu đi nụ cười hiền hòa của anh. thiếu đi đôi mắt buồn nhưng ấm áp nghĩa tình của anh. Chiều hôm nay chúng tôi nhìn anh lần cuối. Ngày mai anh chỉ còn là hạt bụi bay về cõi vô cùng.
Thương nhớ Phùng Nguyễn
Phùng tự nhận mình bắt đầu viết văn từ cuối năm 1994. Một khởi đầu hơi muộn nhưng Phùng không thiếu những bi kịch nghiệt ngã trong đời mình và những chiêm nghiệm phong phú dày dạn trong cuộc sống, đã giúp cho Phùng viết xuống những trang văn đầy cá tính…
Phùng
Tôi nghe tiếng Phùng Nguyễn (PN) khá lâu, tuy nhiên chỉ thực sự có giao tình với nhau từ đầu năm 2003. Thời gian đó, tạp chí Hợp Lưu ra chủ đề Yêu với sự tham dự của 27 nhà văn. Trần Vũ nhờ tôi viết Bạt cho chủ đề này.
Chuyến xe cuối cùng về bến rồi sao nhà văn Phùng Nguyễn?
Tiếc là khi cõi văn Phùng Nguyễn càng ngày càng “bốc thoát” chính mình và khởi sắc hơn trong mọi đề tài của thời đại chúng ta đang sống, nhất là đang không thể không nhắc đến những sự kiện như thế và như thế bằng cách này cách khác.
Phùng Nguyễn, chiếc lá thu bay…
Tôi gật đầu và mở màn hình điện thoại cho anh xem bức ảnh chụp tấm bích chương quảng cáo trên đường phố: Người ta đang hồ hởi thông tin là sẽ cố gắng phấn đấu để VN tiêu thụ… 3 tỷ lít bia một năm. Anh chỉ kêu lên một tiếng “trời!” rồi im lặng.

New Comments