Trang chính » Chuyên Đề, Dịch Thuật, Sáng Tác, Sang Việt ngữ, Truyện ngắn, Văn Chương Ukraine Email bài này

Băng qua biển dữ

♦ Chuyển ngữ: 0 bình luận ♦ 10.03.2022

 

 

 

clip_image002 photongh





Mới sớm tưng bửng trời đã sáng trưng.

Quá sáng và rực nắng đến nỗi bầu trời, vốn có màu xanh thẫm vào những ngày quang đãng, biến thành xanh lơ khi soi mình trong biển. Quá sáng và rực nắng đến nỗi biển xanh lấp lánh bạc, trông tĩnh lặng và kênh kiệu. Sóng tung tăng rượt đuổi nhau như thể đang huyên náo hân hoan cùng đổ xô vào bờ.

Trên bờ là hai chim hải âu, một to một bé, đang cãi nhau ỏm tỏi.

“Ta phải vượt biển!” chim lớn tuyên bố. “Nhất định ta phải đi. Phải đứng trên vách đá bên kia bờ! Nghe nói từ chỗ đó sẽ nhìn thấy cảnh quang hoàn toàn khác với nơi đây. Và một khi đã đến đấy rồi thì không thể quay về. Do vậy mà ta phải quyết định dứt khoát, hoặc đây hoặc đó. Và ta đã chọn đi!”

“Em cũng muốn đi!” chim nhỏ nói.

“Không,” chim lớn nói: “Em phải ở lại đây!”

Chim nhỏ phừng phừng nổi giận.

“Em muốn bay băng qua biển cùng anh và cùng đứng trên mỏm đá với anh. Em cũng là hải âu, giống như anh vậy.”

“Cũng là hải âu thì sao chứ?” chim lớn nổi cáu và hung hăng đập cánh.

“Tội nghiệp chưa – em nhìn xem đôi cánh của mình kìa! Làm sao em có thể vượt qua con biển dữ này! Em nghĩ mặt trời lúc nào cũng rực rỡ như hiện giờ ư? Em nghĩ vượt biển cũng giống như bay lượn quanh đây, ngao du trên biển rồi khi nào muốn thì lại quay về? Không phải vậy đâu! Em phải hiểu là một khi đã bắt đầu cuộc hành trình băng đại dương thì không có chuyện trở lui! Cái chết sẽ từng giây từng phút trừng mắt nhìn em! Ngoài ra ta không muốn ràng buộc cùng em! Em sẽ lả đi giữa cuộc hành trình, vinh quang gì chứ? Tìm bạn đường khác đi – ta đi một mình! Giã biệt nhé!”

Nói xong chàng tung cánh.

Lòng nặng trĩu buồn phiền, chim nhỏ cứ đứng tần ngần trên bờ biển, em ê chề nhìn lại đôi cánh của mình, chúng trông yếu ớt và nhỏ bé quá so với đôi cánh của chàng. Em nhìn biển – thật mênh mông, vô tận và cằn cỗi. Em đưa mắt dõi theo cánh chim lớn sáng rực tung về phía trước như một mũi tên bạc. Rầu rĩ, em giang rộng cánh và bắt đầu vượt biển men theo lộ trình của chim lớn.

Thế là cả hai cùng bay.

Có một khoảng cách rất xa giữa đôi bạn và biển thì sùi bọt bên dưới – không có gì gọi là thú vị.

“Em đang ở phía sau ta đấy à?” chim lớn hét lên.

“Đúng – em đây!”

“Em bay đến vách đá bên kia ư?”

“Đúng – em đang bay đến đó.”

“Em thật là bậy! Ta lặp lại lần nữa đây,” chàng gào lên, “ta sẽ không bạn bè gì với em ở đấy nhé! Ta bay đến đấy để được một mình – để chỉ mỗi mình ta vui hưởng mà thôi!”

“Em biết! Em biết rồi,” nàng đáp. “Em cũng không bạn bè gì với anh. Em cũng bay đến vách đá chỉ vì bản thân em mà thôi.”

Và thế là cả hai tiếp tục hành trình.

Chàng mạnh mẽ bay cao và thẳng như thể được một sợi dây kéo đi phăng phăng xé gió như một mũi tên bạc. Đầy năng lượng, không biết mệt mỏi và mãnh liệt, chàng ưỡn bộ ngực trắng băng xuyên lớp không khí như được nó tiếp thêm sinh lực. Chàng phóng tầm nhìn ra xa, đôi mắt tinh tường tính toán khoảng cách vị trí vách đá lờ mờ phía trước. Chim nhỏ bay lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, quá là đà trên mặt biển thẳm đến không thể nhìn thấy được gì trên cao; em ngẩng cái đầu bé tẹo của mình lên để dõi theo bóng chim lớn, chưa được bao lâu đã phải đưa mắt nhìn xuống biển sâu bên dưới. Chốc chốc em lại cảm thấy cái lạnh thốc lên từ những đợt sóng biển tối tăm, nhắc cho biết bên dưới buốt giá không biết bao nhiêu mà nói.

Lâu lâu chàng ngoái đầu lại gầm gừ với nàng:

“Nhớ đấy nhé! Ta chẳng bạn bè gì với em. Ta đang bay đến vách đá cho chính ta mà thôi.”

“Em biết! Em biết mà! Em cũng chẳng bạn bè gì với anh,” nàng đáp. “Em cũng bay đến vách đá vì chính em mà thôi.”

Họ tiếp tục bay, chim lớn phía trước, chim nhỏ tụt lại rất xa phía sau. Bình minh rồi hoàng hôn, ngày rồi đêm. Bên dưới, biển cứ sôi sục cuồng nộ và luôn khi thay hình đổi dạng.

“Em vẫn còn đấy chứ, vẫn lẽo đẽo phía sau ta chứ?” chàng gào lên, ngoái lại nhìn kỹ nàng.

“Vẫn.”

“Không quay về sao?”

“Không.”

“Ta không quay lại nơi đấy để gặp em đâu nhé, em thừa biết mà. Quãng đường phía trước còn dài lắm, nó sẽ hút cạn hết sức lực của em. Ta cần càng lúc càng nhiều tập trung và năng lượng. Nhưng ở đâu đó tít xa, giống như trong một cơn mộng ảo, ta lờ mờ nhìn thấy chính cái vách đá mà ta vô cùng muốn đến.”

“Em chỉ nhìn thấy những vực sâu bên dưới thôi,” chim nhỏ nói. “Và giữa những vực sâu em nhìn thấy cái chết. Cùng với cái chết em nhìn thấy bầu trời. Giữa cái chết và bầu trời em nhìn thấy anh.”

“Vậy là em không quay lại?”

“Em không quay lại.”

Chàng hải âu đập cánh nói vói lại, “nhớ là ta sẽ không bạn bè gì với em ở đấy. Ta đang bay đến vách đá để vui hưởng một mình ta thôi.”

Và rồi cả hai tiếp tục bay.

Ai cho rằng biển luôn êm ả, thân thiện, dễ chịu và an toàn là hoàn toàn sai lầm. Biển luôn luôn biến động. Không chút dấu hiệu báo trước, mặt biển êm ả và thân thiện, lấp lánh bạc lung linh sắc lam và lục, bất thình lình trở nên đáng sợ. Bầu trời chợt tối sầm và gió hung hãn thốc lên, biển gầm gừ như một gả khổng lồ đang nổi cơn điên. Sóng dựng đứng như những bức tường đồ sộ, đợt này đè lên đợt kia, cuộn tròn rồi đổ nhào xuống, để rồi lại trồi lên và ập xuống vực sâu. Cứ thế, trồi lên, đổ nhào, rã ra, tạo nên bọt trắng cuồng nộ trào lên theo lườn sóng, chỉ để tự bung rã tách rời sau đó.

Tiếng ì ầm… tiếng rên xiết…một thứ địa ngục bên dưới bầu trời đen đặc. Và trên cao kia, đôi chim hải âu vẫn cứ bay.

Không ai nghe nhau hay thấy nhau. Không gặp nhau. Nỗi buồn thương lắng sâu bên dưới.

Cố gắng hết sức, chim hải âu lớn băng qua không trung vượt lên cao giữa cơn bão kinh hoàng. Chưa bao giờ chàng trải qua một kinh nghiệm như thế, giờ mới biết thế nào là bão biển. Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô nàng bất hạnh kia? Đuối nước rồi chăng…

“Em đâu?” chàng gọi vói lại một cách tuyệt vọng, “em bị đuối nước? Em đã chết đuối chưa? Có rủi ro gì chớ đổ lỗi cho ta đấy. Ngay từ đầu ta đã bảo rằng ta chẳng bạn bè gì với em. Rằng ta bay đến vách đá chỉ để mình ta vui đời mà thôi.”

Chàng dõng tai nghe ngóng nhưng không có tiếng đáp lại.

“Em đâu rồi?” chàng lại gào to.

Vẫn không thấy trả lời. Duới kia biển hung hãn tung bọt trắng lên đầu ngọn sóng. Nhưng hãy gượm, vượt lên trên tiếng ồn đinh tai nức óc của những con sóng tàn bạo, như vọng về từ vực địa ngục là tiếng kêu yếu ớt: “Em ở đây này”.

“Dưới ấy, trên mặt biển ư? Ta đang ở tít trên cao, cách rất xa địa ngục”.

“Còn em thì ở bên trên vực sâu, nhìn thấy địa ngục. Hai cánh em đã xụi, có lẽ em sắp đứt hơi đây. Em không còn sức lực để mà bay nữa. Chính cơn điên của biển đã đưa em đi!”

“Ta đã nói gì với em hử?” Chàng gào lên. “Nhớ nhé. Chớ có đổ lỗi cho ta. Ta chẳng bạn bè gì với em. Ta đang bay đến vách đá cho riêng ta mà thôi.”

“Em biết. Em biết mà. Em cũng chẳng bạn bè gì với anh,” chim nhỏ đáp. “Em tự mình bay qua địa ngục này đấy thôi.”

Sau đó chẳng còn nghe thấy gì nữa. Cơn bão dữ vẫn cứ vặn vẹo đôi cánh nàng, bẻ quặp chúng lại, tung nàng lên cao để rồi thả cho rơi tòm xuống đầu sóng trắng xóa bọt biển. Cuối cùng chính cơn bão cũng mệt đứ đừ. Trò chơi của nó rốt cuộc cũng kết thúc.

Chàng hải âu đã đến được vách đá. Chàng đứng trên chóp đỉnh và nhận thấy, cái vách đá này, mục tiêu mà chàng quyết tâm đạt cho được, thực ra là vách đá tử thần. Đột nhiên đôi cánh mạnh mẽ của chàng rũ liệt, rồi cái chết quàng xiết lấy chàng. Vài phút sau, quả nhiên hãy còn một nàng chim nhỏ mỏng manh và yếu đuối, nàng cũng đã đến nơi. Chàng đang hấp hối trong đau đớn…

“Ta mừng em đã vượt qua được con biển dữ. Giờ thì ta không đơn độc bỏ thây nơi đây.”

“Em mừng vì đã không ở lại nơi đó,” nàng nhỏ nhẹ đáp. “Giờ thì em không đơn độc bỏ thây ở đấy.”

“Em phải hiểu điều này,” chàng thều thào, “tuy ta chẳng bạn bè gì với em, trong cuộc hội ngộ với Thần Chết, ta sẽ không mang em theo đâu.”

“Em biết”, nàng nói. “Em cũng chẳng bạn bè gì với anh. Em sẽ lại bay tiếp và tự mình đi gặp lão ấy.”

 



Trần thị NgH

chuyển ngữ từ bản tiếng Anh của Olha Rudakevych (nguyên tác: “Cherez more”/ Ol’ha Kobylian’ska)

Ukrainian Literature. Volume 6, 2021

bài đã đăng của Olha Kobylianska

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2025 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)