Trang chính » Sáng Tác, Truyện vừa Email bài này

nhật ký thằng điên- phần 7, 8, 9

clip_image002_thumb.jpg

7*

Thằng cha thánh vật lù lù xuất hiện trước mặt. Chả gầm ghè mà cố làm bộ tịch nhỏ nhẹ:

-Giờ này ngài đi đâu ngoài đường, mà cớ sao ngài lại ra được chốn này?

-Ta bay.

-Bay? Bay bằng gì?

-Bằng đôi cánh dân tộc xơ xác của ta.

-Đôi cánh dân tộc – thằng cha bĩu môi – là cái thứ thổ tả gì vậy?

-Là từ một sai lầm nho nhỏ do một chiếc nỏ mà ra. Tên ôn dịch lên ngựa phi nước kiệu trốn qua khỏi quan ải mà còn làm bộ rắc lông ngỗng xuống đường khiến nàng Mỵ Châu của ta tê tái òa khóc dữ dội. Ôi những giọt nước mắt và những chiếc lông ngỗng… Sự ngây thơ nối dài thơ ngây và những tên thổ tả lại đẻ ra những thằng thổ tả con…

Thằng cha vò đầu bứt tóc:

-Thôi, thôi… đừng có mà lung tung lung tang nữa. Mong ngài quá bộ về lại chốn cũ cho. Xin mời…

Nói và thằng chả cặp hắn vào nách như lão tiều phu cặp bó củi khô. Những bước chân vững chắc, không vội vã. Thỉnh thoảng thằng cha dòm xuống gã. Xường sườn bị cánh tay rắn như thép ép chặt vào hông làm hắn đau. Mọi vật lướt qua mắt hắn đều lộn ngược. Những con người lộn ngược và thời gian lộn ngược trôi tuột lên cành cây, móc ngược những dãy building ném sát mặt đất.

Tới khung cửa sắt khép hờ, thằng cha liệng hắn rơi đánh bịch xuống đất. Mấy thằng gác cổng vây hắn và bầy chó béc giê vây hắn và sủa ầm ĩ và đưa vào gian phòng chỉ có hai chiếc ghế đẩu lỏng chỏng.

Thằng cha phủi hai bàn tay như xoa, ồ ồ:

-Ngài định không làm cho tôi cái bằng.

-Có, có. Ta sẽ tìm cho nhà ngươi tấm bằng tiến sĩ đỏ. Nhưng trước hết, hoặc ngươi cạo nhẵn râu hoặc tỉa tót sao cho giống Napoléon hay Shakespeare.

-Bia là ai vậy, mà sao phải cạo râu rồi lại để râu?

-Bạn ta. Ta từng tham gia đánh trận Waterloo, từng diễn nhiều vỡ kịch Hamlet, Macbeth các thứ với Shak. Ta cùng hai ông bạn tận tình hữu hảo hữu nghị vàng đỏ qua tận xứ Scotland uống barcadi các thứ. Cạo râu và để râu là cho ra cái giống người trí thức và rồi sau đó ngươi mang một kính trắng vào.

Gã bực dọc:

-Sao phải mang kính, mắt tôi có thể xuyên thấu lông lá các loại các em, có thể nhìn bên trong két sắt có bao nhiêu vòng vàng, hột xoàn, đô la các thứ?

-Ngươi không biết đó thôi. Đó chỉ là con mắt của kẻ gian manh, lừa lọc trộm cướp. Còn những người trí thức, tiến sĩ gà ấp đều phải mang kính. Bởi vì, tất cả mọi trí thức cừu non đều có hội chứng mù hoặc sẽ bị mù chân thật. Chúng rất giỏi suy nghĩ tư duy tư tưởng này nọ nhưng thấy thì không. Trí thức tuyệt đại không nhìn thấy gì cả, cho nên cần phải có cái kính, loại kính nhập khẩu từ xứ sở lũ Chọt Chẹt trời con đại gian đại háng rộng ấy. Kính trắng lủng lẳng trên sống mũi đích thị là trí thức rồi, nó sẽ còn che giấu những hèn yếu, sợ hãi, run rẩy trước lũ người xấu xa hèn mạt cướp giật như lũ ngươi.

Đám này ngộ lắm đó nghe, đám trí thức ấy. Chúng chính thị luôn luôn rất ư là những con người thỏa mãn manh chiếu dưới rách xơ mướp, bị bọn vô học sai khiến điều khiển. Chúng khoái làm tay sai, khoái viết văn tự nghị quyết báo cáo báo chồn lùi tro thuê cho các tên chánh tổng lý trưởng, ngồi chàng hảng giữa sân đình hả họng xổ hàng tràng chữ nho chữ tây như khạc đại liên đại bác, ra vẻ ta đây là người học rộng hiểu nhiều.

-Cứt, làm chó gì kiểu khạc đại liên đại bác, láo toét – Hắn kinh bỉ khinh khỉnh.

-Nè, ngươi là chuẩn gà ấp tiến sĩ đó nghe. Ngươi phải biết cái tụi nerd và bookworm luôn hả rộng họng khi có dịp. Chỉ chừng đó thôi, không làm gì khác. Tóm lại là tụi này thích được sai khiến bởi một kẻ duy nhất vô học nhưng thừa mứa ranh ma lọc lõi, vô sỉ vô liêm. Buổi đầu, họ đã trói gà không chặt nên càng trí thức thì càng hèn yếu, càng bị sai vặt và khoái được sai vặt, hỉ hả sướng rơn khi được lệnh viết các văn bản nghị định nghị quyết thuê các thứ để thỏa mãn cơn khát học rộng tài cao, luôn tự mãn về cái đầu uyên thâm uyên bác. Ta quên tên thằng cha vua gì đó, về cái nội vụ đánh rấm đó. Đám đại thần tiến sĩ nhất phẩm tứ thư ngũ kinh ngũ tạng lục phủ, vừa bịt mũi vừa khen thứ mùi thơm cóc nhái rất chi là thơm tho. Đám đại quan đấy thua xa các ngươi, giỏi nói mà làm thì như… – Chưa dứt câu, thằng cha nhảy vào họng:

-Nói thật với ngài, ngài nói lung tung vung xích mẹt gì gì đi nữa thì cái đầu này không chành nổi. Chỉ mong ngài sớm giúp tôi, chán cảnh gầm cầu bến xe lắm rồi. Tôi muốn làm người tử tế, làm khóm phường, trưởng thôn chẳng hạn. Trình độ lớp tư của tôi chừng đấy cũng vinh hạnh quá lắm rồi.

-Ngươi bỏ ý định bỏ làm bộ trưởng các loại rồi sao? Không sao. Lớp tư dư bộ trưởng. Bởi vì nhà ngươi có thừa sự lừa dối, gian manh các thứ, nay cộng thêm với tấm bằng vĩ đại thì ngươi sẽ sống mãi trong sự nghiệp, không chừng ngươi sẽ làm lãnh tụ nữa cơ đấy.

Rất nhiều thằng trên thế gian này là thợ sơn, mổ heo, quét sàn tàu, chích dạo… các thứ mà rồi lên lãnh tụ không thấy sao? Khi đã tót vời ghế đẩu, chừng đó ngươi phải ăn gấp mười hai mươi lần, trăm ngàn lần để cho cái bụng to ra. Tất cả các quan chức đều phải bụng to, nghĩa là bụng có to mới ra quan chức thời đại toàn cầu hóa định hướng toàn tập. Muốn có bụng to, tức quan chức các kiểu thì phải ăn nhiều. Xã hội sẽ định chuẩn quan chức to nhỏ cao thấp bằng cách lấy số đo vòng bụng. Có hiểu không?

-Chút chút, thưa ngài. Ăn no quá phải ngán chứ, sao ăn hoài được?

-Đúng ngươi là dân móc túi bến xe chuyên nghiệp. Ngươi lầm to và chẳng hiểu mô tê ất giáp gì ráo trọi. Nghe đây: Càng no càng ăn. Bụng sắp bể, cơm cháo sắp lòi ra khỏi cổ họng vẫn ăn, càng phải ăn nhiều hơn. Đó là nhiệm vụ cao cả được bắt nhân dân phải giao phó. Nghĩa là tất cả mọi người dân đều phải ói ỉa ra, phải quần quật cật lực để các ngài có cái mà ăn. Sự ói ỉa là bán cơ bắp, bán chất xám từ trong não bộ trung khu, gom góp từng đồng bạc cắc để đóng vào các khoản dưng cúng cho các ngài, thì cũng giống như những tên nô lệ vói chủ nhân vậy. Nô lệ và đầy tớ nhân dân xứ ngươi là anh em máu mủ ruột thịt nhau, nên đầy tớ được nâng cấp ngồi trên, đứng trên thiên hạ… các thứ.

Còn cái sự ăn thì không bao giờ ngừng nghỉ. Khi đã quen miệng quen tay thì các quan chức lớn nhỏ không dừng lại được. Nó đã được toàn tập cài sẵn phần mềm vào họng rồi.

Nội cái vụ quan chức được xác định là cấp cao hay cấp thấp, đều tùy thuộc vào cái sự ăn nhiều hay ít đó. Tất cả các loại quan chức đều bụng to, đều ăn khỏe và tất cả các trí thức đều bị mù hoặc câm. Ngươi sẽ cai trị bọn trí thức đó, chúng sẽ cố vấn cho ngươi ăn các thứ. Thời đại toàn tập là ăn và mù và câm!

Gã gầm rít trong cổ họng:

-Rõ, nhưng tôi chỉ còn hai ngày thôi – rồi bỏ đi.

-Ta cũng rõ. Loại tiến sĩ gà ấp dễ ợt, chỉ cần đủ hai mốt ngày là tự nó đập vỏ chui ra, chớ lo!

Tấm thân trần trụi bệnh hoạn lốc thốc theo tiếng động nhỏ dần.

Còn lại một mình, yên tĩnh, hắn nhắm mắt và chiêm nghiệm về sự sống, cái chết; về máu me xương xóc về sự ăn các loại của loài người khốn khổ, về nô lệ… các thứ. Không biết trải qua bao nhiêu khắc, bao nhiêu canh giờ mà sự chiêm nghiệm của hắn cứ rối tung lên, cái nọ xọ cái kia dính lẹo vào nhau không tài nào gỡ ra nổi. Dám chắc bọn mắt kính không gỡ nổi. Chúng chỉ giỏi nói mà làm thì không ra cái thể thống gì…

Chừng mở mắt ra, có lẽ cũng đến non nửa thế kỷ, một gã béo ục ịch áo phông quần lửng mang kính đen tóc dựng bờm sư tử, bên cạnh là con mụ tóc nhuộm vàng, môi dày hơn môi trâu miền thượng du, đỏ chót, đứng tréo chân, tay kia ngã lên vai gã béo. Mụ cũng quần lửng áo ngắn hở, bày ra bộ ngực khủng long phồng lên như đỉnh núi Chư Pao và thấy đến tận núm vú bám trên cục thịt lắc lư, đen thui. Hắn thấy cảnh quần nhau giữa bầy người dính bẩy toàn thư toàn tập và bầy người cố tống khứ đống rác toàn tập toàn thư bốc mùi khăm khẳm, đang dạng chân đứng hai đầu chơi trò bắn vào nhau. Cái núm vú con mụ là đỉnh núi Chư Pao một đi không trở lại, da ngựa bọc thây, hòm kẽm và hố nông. Đỉnh Chư Pao lắc lư lắc lư. Con mụ khoái trá.

Gã móc điếu thuốc gắn lên môi, lôi chiếc zippo từ trong túi quần lửng bật kêu “tách” một tiếng như lẩy cò súng lục. Không thấy lửa nhưng đầu điếu thuốc sáng rực, khói bay ra hai lỗ mũi, nhô ra vài sợi lông đen, thành vòi như vòi rồng.

Hắn liếc nhìn chiếc quần lửng, nhìn những sợi lông râu chân, đen thui lủa tủa như rừng rậm Amazon. Gã có kiểu dáng giống những tay Việt kiều và những thằng Tây ba lô. Bọn họ đều mặc quần lửng áo phông, lòi rún hở ngực tung tăng trên đường phố, trong các đền thờ miếu mạo, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất các loại đến là báng bổ rất ư chi là cung kính coi thánh thiện thánh thần các thứ chỉ ngang vai phải lứa!

-Thằng kia đâu? – gã hách dịch hỏi.

-Thằng nào? – Hắn hỏi lại giọng kẻ cả.

-Đù má, mày là gì với nó?

-À há, thằng tiến sĩ gà ấp ra đó hả? Bạn ta, camarade, ô là là, my friend. Hắn là một tiến sĩ đang bay lên chín tầng mây cao thăm thẳm hoặc cũng có thể đang chui dưới gầm cầu ống cống để nghiên cứu và chiêm nghiệm về tư tưởng ăn, nghĩa là tư tưởng nhất quán giữa tri và hành, tức có thực mới vực được đạo. Đạo ăn. Hắn là trí thức tầm cỡ ở xứ này đấy.

Nghe nói, gã ngửa cổ cười ằng ặc, cười đến độ chiếc kính đen trên sống mũi cũng phải nhảy lật bật vì nỗi sợ hãi tiếng cười ma quái gai góc chủ nhân. Chờ cho gã ngưng trận cười tả tơi điên đảo, hắn toan tiếp lời bỏ dở, nhưng gã kia giơ tay chặn họng:

-Nè, đù má nghe rất giống luận điệu Khổng Tử.

Hắn mừng khôn xiết, bởi có người nhắc đến anh Khổng. Và, chỉ chút xíu thôi là hắn bày tỏ cảm xúc bằng cách nhảy tung lên khỏi mặt ghế đẩu, theo kiểu nhảy của bầy cào cào.

-Đó, đích thị anh Khổng là hạng xoàng xĩnh vĩ đại có một không hai trên thế gian này, trong cả hàng tỉ năm ánh sáng, cà tàng vagabond thượng hạng ngoại hạng. Anh Khổng cũng vagabond, cũng hạng ngoại hạng thượng cà tàng thượng đẳng.

Nhưng thật tình, lòng ta không ưa ông ấy chút nào, trông ông ta giống với những tay bán nhang thời công nghiệp hóa, hiện đại hóa thị trường định hướng chủ chứa ổ rơm cuồng dâm cuồng tín và cuồng sát nộ khí xung thiên lôi đình hạn hán trận trận tơi bời hoa lá. Ổng mang mớ chữ nghĩa suy diễn suy nghĩ lẩm cà lẩm cẩm cà chớn chống xâm lược, nhốt vào mấy tập dày cộp, đại loại như toàn tập, cứ gọi nôm na là toàn tập thượng cổ đại mịt mờ, đi rao bán tứ xứ, từ nước Lỗ qua Tề qua khắp chốn chốn nhân gian, mà có ma quỷ nào chịu mua, lại bị lão Tần ác ôn côn đồ hung bạo, cướp giật ném vào những nơi ô uế, nhúng nước bẩn và rồi mang đốt trên ngọn lửa rừng rực dâm bôn.

Nhà ngươi có biết không, sau khi lão Tần tắt thở nghĩa là không còn thở nữa, thì đám bá đạo và vương đạo nổi lên như giặc châu chấu bọ chét, thậm thụt và bí mật ngoéo tay nhau móc ngoặc, lôi cái tư tưởng toàn thư toàn tập nhất quán thiết lập cái đẳng cấp có trật tự xã hội, có trên dưới rạch ròi, có phục tùng tuyệt đối kia, âm thầm và âm mưu cho vào nghị quyết không văn tự để cai trị dân.

Sự thành công của đám bá đạo bá láp toàn thư là thò bút lông sửa vài chỗ, thay vài câu để đào tạo ra một bầy cừu trí thức cận thị và vẹo xương sống, mang râu đội mũ xoay tròn quanh thằng cha tổng khậu bá đạo khư khư chặt khừ trong tay thanh bảo kiếm của các đấng thượng hạ đẳng thần tiên vương trao lại. Thanh bảo kiếm là cái trục của chiếc đèn kéo quân, còn bọn cận thị vẹo lưng thì xoay vòng quanh những hình nhân rúm ró dị dạng méo mó kinh dị.

Rồi thì thằng cha này dùng cái tư tưởng bão táp mưa sa đầm đìa ướt hột kia xách động đám dân ngu khu đen dấy lên làm anh hùng, từa tựa như anh em Lương Sơn Bạc, giật lấy thanh bảo kiếm. Cứ xà quần xà quần như vậy suốt mấy ngàn năm, xương chất cao ngút trời, rồi hóa thạch đội thành những ngọn núi cao Ngũ đại danh sơn; máu, cứt mũi, dãi nhớt trăm dân thành sông Hoàng Hà, Dương Tử…

Rồi đến thời đại-cách-hóa-văn văng bẹt ra cái tư tưởng cuồng vĩ của anh Ma Ri Sến cả đời không đánh răng súc miệng, bị hoa liễu giang mai mãn tính lại ầm ầm ra lệnh cho bọn tiểu quỷ xông vào các nơi các chốn anh Khổng cư ngụ, lôi cổ lão trượng phu “quân sử thần tử” cột lủng lẳng trên ngọn cây, đốt lửa chín tầng, lại dùng cứt sắt quai ra hai thứ vật lạ trần đời, cùn rỉ sét sẹt, đập cứa đập cứa tơi bời hoa lá đến nát tan đời cô Lựu.

Cái toàn tập toàn thư thời đại-cách-hóa-văn đã đẻ ra lũ hắc vệ binh, mũi thò lò lòng thòng, ở truồng cuồng điên gào thét, đập vỡ tất cả những gì ở trước mắt chúng. Lũ nít ranh ấy như cào cào châu chấu, tới đâu thì đồng cỏ cây cối sạch sẽ, cùn sứt… thiếu chút nữa là chúng xông thẳng vào chỗ anh Ma Ri Sến đang ôm em cave dưới ao nước ùng ục sôi… mà vặt… lông!

Sử đời sau chép lại rằng: Để thống trị thế giới thì cần phục chức phục trang cho anh Khâu, công khai phục hồi nhang khói mù mịt tầng không, che lấp mọi vật; công khai và âm thầm xây cung điện nguy nga khắp nơi nơi chốn chốn, từ hang cùng ngõ hẻm sực nức mùi phân dơi thơm tho nôn mửa nôn ọe cấn thai chí đến những nơi núi cao biển sâu; lại sức cho muôn dân lên núi Ngũ đại sơn xẻ đá tạc tượng đặt đứng ngồi lổn nhổn trong khắp các cung điện nguy nga lủng lẳng mạng nhện. Trên thế gian này, chỗ nào ngây ngô khờ dại là a lê sô tiến lên mang tới đặt làm biểu tượng, đánh dấu cột mốc về sự có mặt hiển nhiên con nhà trời trời đánh thánh vật đến nhừ tử mà không chết hết, lúc nhúc âu ca muỗi mòng Năm Căn Cái Nước chí đến Mèo Vạc Tô Thị đầm đìa nước mắt nước mũi.

-Đù má, ông dông dài, cà kê cái con mẹ gì mà tôi chả hiểu mô tê muối hột muối tiêu gì cả?

-Ngươi làm sao mà hiểu, bởi ngươi bị đám cận thị vẹo lưng đặt lên chiếc võng kết bằng toàn thư ru hời ru hỡi rồi, hồn xiêu phách lạc rồi, đâu còn biết ngõ ngách chun ra?

-Mẹ kiếp, nói phét.

Con mụ môi đỏ tóc vàng, chun miệng:

-Hơi có lý đó bồ tèo.

-Lý với lẽ, đéo biết. Mà này, sao ông ngồi đây, sao lại ra cớ sự này?

-Cớ sự là cớ sự gì – Hắn gặng lại.

– Ờ, hả. Là ông vừa như thằng ăn mày móc túi vừa như một kẻ du côn rất mực trí tuệ điên khùng ngoại hạng!

-Nói cho mà biết. Ta đây con nhà nòi từ thuở khai thiên lập địa hồng hoang. Ta có mặt trên xứ này trước cả vua Hùng lẫm liệt anh minh vạn đại. Ta có hơn ba ba ngàn sáu trăm sáu chục có lẻ, mẫu đất châu quận, thuộc loại thượng đẳng điền đẳng sở và trăm rưởi đứa con, chưa kể số con hoang rơi rớt trong các ngõ hẻm tối thui, trong rừng sâu, biển rộng và các em nường đang cấn thai mấy ngàn năm chưa đẻ vân vân các thứ.

Thằng cả nhà ta, sau khi mãn hạn quân dịch, ta cắt cho nó trăm rưởi mẫu ở phía bắc thị trấn Tà Cơn, rồi lần lượt mấy đứa khác đẳng đẳng nhứt phần. Khốn nỗi thằng nhóc ranh, tinh ranh ma mãnh thổ tả nhà ta cầm tinh con dê cố cụ, nó tống tháo của cải cho cái sự lên giường xuống chiếu chảy tràn tinh dịch hôi tanh.

Hồi nó đi lính đánh đổ chế độ xâm lược đế quốc đế mèo, theo tinh thần quốc tế anh em ôm hôn, lắc lắc, nó léng phéng hết con nhỏ hỏa đầu quân tới em y tá, rồi chị vợ thằng chỉ huy, thậm chí đến cả bà già góa chồng do ăn đạn từ trời rớt xuống… Mỗi ngày nó không làm chuyện đó chắc cái đầu nó nổ tung như quả đạn cối 82 ly, với lại do bộ bầu dìu của nó phải to hơn cái thúng và là cháu trăm đời của thằng cha cố tổ Lao Ái nên phải vậy đương nhiên lý lẽ cà tửng cà tang chú dê đầu đàn.

Nó cai quản phần đất đó như chim sổ lồng, bao nhiêu đàn bà con gái Ba Na Ê Đê Chăm H’roi Mường Mán Lô Lô Kinh Thượng… một nhà nó đều đè ngửa ra mà con nào cũng không la làng, chỉ có tiếng rên rẩm loài giống cái mùa động dục. Nó biến mấy chục mẫu đất thành khu Eden nồng nặc mùi tinh khí. Hết khoai ngô thóc lúa, dê bò lợn xề chí đến gà mới khảy mỏ… nó nghĩ cách vén hàng rào kẽm gai khiêng đồ hộp của tụi GI, có khi khiêng nhầm cả thùng đạn M79 tộng vào nhà mấy con mụ trời ơi để làm cái chuyện trời ơi thỏa chí tang bồng hồ thỉ mưa móc tinh trùng…

Thằng cha Lý ở khu giáp ranh, có đến ngàn lần mẫu hơn nó, biết tỏng cái máu mèo mả gà đồng Don Juan và Zorba thằng nhỏ. Lòng tham từ thuở ông Bành Tổ nhà nó nổi lên, bèn kêu nó qua nhà chơi, đãi rượu nhân sâm Tây Côn Lĩnh và thai bào ở các bệnh viện phụ sản Quế Dương dành riêng cho quí phu quân. Loại rượu độc địa hổ mang rắn rít bò cạp này làm thằng nhỏ dựng đứng lên. Lão Lý nở nụ cười phần tư miệng, vác con xẩm a hoàn ném vào lòng. Nó tít mắt thấy nhà ngói như nhà tranh, không cần kiểm tra dòm ngó, cứ coi như con xẩm a hoàn mặt mũi cũng sáng sủa, các bộ phận cũng đầy đủ không thiếu, bỏ qua chi tiết các thứ ở mông đít toàn ghẻ ngứa và lác đồng tiền như hoa văn trong đền thờ bác vagabond homeless toàn thư.

Lão Lý khui trúng máu thằng nhỏ, nó nhắm mắt phang tới, bất kể trời đất. Vậy là sụp lưới lão. Đợi cuộc mây mưa sắp tàn, lão lôi sợi gân trâu thiến nấu chung với bím tóc, trói cứng hai đứa lại, mang tờ văn tự bằng da dê viết sẵn rằng, nó phải nhượng lại cái ao nước ba chục mẫu và hòn giả sơn sát mép, có nước chảy lào xào như thác nước thật. Không ưng lão la làng nước quốc tế anh em rằng nó hãm hiếp con gái vị thành niên nhà lão, mà nếu căn cứ vào luật hôn nhân của Toàn tập, chắc chắn nó sẽ bị hoạn và cắt đứt quy đầu trước khi mang ra pháp trường xử trảm. Mẹ đời thà mất đất chớ mất bộ tinh hoàn và đầu chim thì lấy gì gáy, khạc nhổ đờm dãi, giống nòi mèo mả tiêu vong là cái chắc trăm rưởi phần trăm! Nó nghĩ ba mươi giây nhanh gọn và vui vẻ hỉ hả thò tay điểm chỉ và ký cái rột, ôm con xẩm lăn hai vòng xuống ao nước tiếp tục cuộc làm tình bão táp giông gió, đến nỗi nước trong ao từ màu trắng đục đờm dãi nhớt nhau, biến thành trong leo lẻo.

Chỉ một nhát nhỏ sướng rên hóa mù và phỉnh phờ dụ dẫm, cái lão Lý trời đánh ó đâm có trong tay cái ao bơi tám mươi trượng diện tích và chục mẫu đất thuộc loại thượng đẳng điền, nhưng cũng chưa nhằm nhò gì, so với sau đó lão khám phá ra cái sự cố nước ao từ đục sang trong.

Nghe tới đoạn chuyển hóa sinh học vụ ao nước, gã lại há họng cười một trận bom nổ thiếu điều đứt hơi. Con mụ cũng cười, nhăn hàm răng trắng ởn, nước bọt phun ra phèo phèo.

Đợi trận cười tạnh ráo, gã nói:

-Ngu có nòi!

-Ai ngu? – Hắn hỏi.

-Thằng con nhà ông và cả ông.

-Công nhận. Nó là thằng đại ngu.

-Tới đó là chấm hết, đù má chỉ vậy thì hay hớm gì mà kể?

-Ta không rõ sau đó, bởi ta đã thăng hà. Mãi đến hơn hai trăm năm sau, sử nước Đại Vệ chép rằng: “Có được phần đất không phải mất nhiều công sức, Lý hăm hở đi tìm Cao Biền thỉnh cho được sợi lông mọc từ bẻm trâu cái về cắm xuống các luồng lạch đồi nương các thứ để phân định cương vực.

Lý bươn bả ròng rã cả ngàn ngày dầm mưa dãi nắng, cứ bước tới một bước thì thụt lui hai bước rồi quỳ sụp xuống vái lạy sư tổ, bất kể nắng mưa hay bão tuyết rơi trận trận! Cảm kích trước tấm lòng thành đi cầu bá đạo của Lý, Cao Biền đỡ Lý đứng lên, dắt tới chỗ bầy trâu hoang dã miền sơn cước, đang trong mùa giao phối, đưa cây gậy cỏ cú lên chỉ một phát, lông rụng ra cả đống. Lý cảm động chảy nước mắt, lạy tạ rồi chạy ào tới hốt bỏ vào vạt áo. Cao Biền bèn ban cho con diều xơ xác lông chở Lý và đống lông trâu về cố xứ.

Tới nơi, Lý rang lệnh trên chiếc chảo dầu sôi ục ục, sức toàn dân đinh nam nữ phụ lão ấu ngày đêm cắm lông bao quanh phần đất (có chỗ lén nới rộng thêm ra đến ngàn thước mộc). Xong xuôi Lý lên kế hoạch, mở ra khu du lịch sinh thái sextour, đưa hình ảnh lên mạng trời con quảng cáo. Bọn Tây Tàu ba lô các thứ ùn ùn kéo tới, nhảy ùm xuống ao nước bơi lội thỏa thích như rái cá. Toàn thân, chỗ nào cũng được xoa bóp, nắn thọc đến mê mẩn… Tiền bạc lão Lý thu về chất cao như quả núi… Thằng bán đất đứng bên kia, tâm thần bấn loạn, mê mẩn đến chân tay bủn rủn, bèn tự tay viết tiếp một văn tự khác, ký bán tất cho Lý để được thỏa thuê bơi lội trong cái ao đục lềnh tanh tưởi mùi khí mốc…”.

-Sử chép tới đó là hết? – Gã hỏi.

-Ta đọc tới chỗ tanh tưởi mùi khí mốc thì thấy mở ngoặc ghi mấy chữ ngắn ngủi “còn tiếp, xem hồi sau sẽ rõ”.

Mụ tóc vàng quàng cổ gã, hôn đánh chụt lên má, nói:

-Đặt vé tới đó đi bồ tèo. Tao rất thích!

Hắn chen vào:

-Cho ta quá giang với.

-Để chi – Con mụ hỏi.

-Ta không xuống cái ao đó đâu, chỉ đứng xa xa ngắm phần đất của tổ tiên cho đỡ nát lòng.

-Ô kê…– mụ nhảy cẫng và gào lên.

Hắn cũng nhảy cẫng lên.

Gã nghiến răng quát:

-Thôi đi, đủ rồi. Đù má, giờ thì mày hãy biến đi.

-Đi đâu – Hắn hỏi, ngạc nhiên.

-Kệ xác mày, đéo biết. Vì đây là nhà tao. Tao không muốn thấy bản mặt điên dại trí trá của mày.

-Ngươi là ai mà…

-Tao là con trời. Cút xéo ngay.

Nói và hắn lấy hết sức, tống hắn một cú đạp trời giáng vào bẹ sườn. Hắn lảo đảo, xoay vòng như gà mắc toi và bắn vọt ra khỏi cửa. Hắn bay là là chấp chới như con chim bị đạn, bay ra qua những cây kiểng có bộ lá lưỡi kiếm sắc, qua hàng cây cúi khum, qua vòm lá kín nắng và bay tọt vào góc phòng chất cao những thùng các tông. Ánh sáng lờ mờ khiến hắn không thể nhìn rõ mọi vật.

*

Hắn ngồi thu lu trong góc tối, và đang lúc chịu cơn đau rát, toàn thân ê ẩm thì từ cách đó ba trăm dặm lóng tay có tiếng nhỏ to tỉ tê giọng con gái.

-Từ ngày cây dừa ở xứ em mọc ra ba ngọn thì cả xóm cứ tiêu điều, tàn lụi dần, tiêu điều, xơ xác. Những người nghèo quá, bỏ xứ ra đi thì sống dật dờ, nhưng những người ở lại thì phải bám vào mảnh đất còn sót lại đẫm chua phèn, làm thân trâu cày cho mấy ông đầy tớ, bọn hoạnh tài, bữa đói bữa no, thảm lắm chị ơi.

-Chỗ kinh Xáng của mình có hơn gì đâu. Bà con cứ mang ruộng đất bán dần mòn cho mấy nhà giàu dựa hơi cọp, cho các quan lớn nhỏ, khi hết tiền quay lại ở đợ trên mảnh ruộng của mình.

-Em không biết lần này có qua nổi không.

-Bộ đã nhiều lần rồi hử?

-Dạ, lần thứ hai. Đận trước em thiếu gần hai ký.

-Mình thì mới lần đầu, nhưng thoát được thì cứ thoát. Khổ nghèo là một lẽ, nhưng mình ớn cảnh lấy phải thằng chồng cờ bạc, say xỉn tối ngày về nhà nắm tóc nắm tai đánh đập, tra khảo tiền bạc. Lấy chồng Đài, chồng Hàn hay Tàu… có nhục thiệt đó, nhưng dù sao cũng có chốn nương thân nếu như gặp được chỗ tử tế. Với lại mình mong kiếm ít khá đỡ đần cha mẹ, cất lại căn nhà dột nát. Thiệt ra mình cũng nghe nhiều người nói qua các nơi đó, cái cảnh bị đánh đập hành hạ không hiếm, có khi bị bắt lên giường với nhiều người cùng máu mủ!. Thôi thì cứ phó thác cho số phận. Mình thấy lấy chồng “ngoại” cũng y như đi làm đĩ, ở đợ, nhưng mà làm đĩ ở đợ xứ xa, chỉ có một vài thằng ở một nơi xa lắc, làng xóm chẳng ai hay biết, đỡ xấu hổ.

-Em cũng nghĩ vậy, nhục lắm nhưng phải cắn răng mà chịu. Phận nghèo mà chị. Em phải thức hôm dậy sớm làm trăm thứ hằm bà lằng, giữ lại nay một ít mai một chút mới có đủ để mua đô đó chớ. Vậy mà cũng không lọt, về đến nhà mới hay tụi nó ăn chặn ba trăm ngàn. Hỏi lại nó kêu tỉ giá rớt xuống. Thôi kệ. Có hai trăm đi chuyến này coi như cả đời sa một lần vào sòng bài. Được thì phước nhà, mất thì trở lại quê làm thân con mọi, ở đợ tiếp! Sống chết giàu nghèo đều có số, rồi khi chết cũng tan ra đất ra bùn thôi.

-Tội nợ gì mà những tủi nhục ê chề cứ trút vào đầu dân quê tụi mình?

-Chị nói nghe mắc cười. Nghèo mới ra nông nỗi này, chớ giàu có ai đi bán thân cho tụi nước ngoài!

-Mình nghĩ là… – câu chưa trọn thì dừng lại đột ngột.

Có tiếng lào xào từ cửa chính. Bốn người đàn ông dẫn theo hơn chục cô gái khác. Tất cả đều áo bà ba nón lá, rụt rè, khép nép đi rón rén như thể nếu bước mạnh sẽ làm vỡ hay mài mòn những ô gạch tráng men bóng lộn bên dưới.

Gã mang kiếng đen áo phông quần lửng lúc nãy cao giọng:

-Tất cả đứng lên, dựa sát vào tường.

Các cô gái lục tục đứng vào vị trí, vai người này tì lên vai người kia làm chỗ tựa. Một bên vai mỗi cô vừa như điểm tựa vững chắc vừa là sự yếu đuối run rẩy phải có chỗ nương vào.

Gã dùng chiếc ba toong đầu nạm bạc, nện lộc cộc xuống sàn:

-Đứng xê ra, người này cách người kia nửa thước.

Cái khối yếu đuối và mạnh mẽ kia chuyển động tuyệt không gây ra một tiếng động nhỏ nào.

-Được, được – Gã quay lại ra lệnh cho con mụ tóc vàng – Bật đèn sáng lên.

Đèn đóm sáng choang. Khuôn mặt các cô gái như nhuộm nước vôi. Gã quay ra nói nhỏ vào tai một tên cao lỏng khỏng, phát ra những tiếng ô kê ô kê.

-Bây giờ chúng ta bắt đầu – Gã cao giọng – Tất cả bước tới trước hai bước. Các cô đứng đây, đều qua bước cân đo. Nói chung đều đủ tiêu chuẩn về chiều cao, cân nặng. Quan trọng nhất là bước này, ông chủ đây – Gã chỉ đầu gậy về phía người cao lỏng khỏng – sẽ kiểm tra ngực và “bộ phận” các cô. Người nào núm đen, vú nhão sẽ bị loại. Riêng kiểm tra trinh tiết, ông chủ cũng sẽ đích thân. Người nào thâm đen hay tim tím, “nô he” cũng bị loại. Ai trúng tuyển, ông chủ sẽ làm hồ sơ, lo thủ tục kết hôn tức khắc. Sau lễ kết hôn mỗi người sẽ nhận hai ngàn đô tại chỗ. Còn tiền ký quỹ hai trăm sẽ không được hoàn lại, kể cả các trường hợp bị loại, vì đó là chi phí cho các loại giấy tờ, tổ chức… này nọ.

Cái khối bất động lúc nãy, giờ mới có chút cục cựa như bầy sâu, trong yên lặng. Không khí nặng nề đè ép sát ngực các cô đến ngạt thở. Chỉ có những cái liếc nhìn nhau, những bàn tay mò mẫm nhau không nắm tới, những tiếng nấc không bật ra khỏi cổ. Tất cả mọi thứ đều bị trói chặt và cảm giác thì co rúm lại, tê liệt toàn não bộ.

Gã kính đen bờm sử tử, giơ cây gậy lên, huơ một vòng trong khoảng không gian nhỏ hẹp trước mặt gã, rồi cúi người đưa tay ra hiệu mời gã cao lỏng khỏng. Gã nhoẻn cười, bước uốn cong như con báo vờn vập, giỡn đùa với những con mồi đang nằm trong móng vuốt. Gã dạo một lượt trước mặt các cô, ra lệnh:

-Tất cả cởi hết quần áo ra!

Khối bất động nhúc nhích. Đó là cú nhúc nhích của loài sâu đo trên mép lá không biết đâu là điểm đến.

-Cởi hết ra. Không còn thời giờ đâu – Gã hét lên,

Các cô lẩy bẩy cởi cúc áo, kéo chiếc quần. Những động tác ấy kéo dài tê cóng. Áo quần cũng tê cóng cuộn lại nhưng không che nổi các bộ phận trên cơ thể.

Gã hét lên, lớn hơn:

-Ném xuống đất, đứng thẳng người lên.

Những chiếc xú-chiêng, xì-líp là những vật tội nghiệp cuối cùng rớt xuống. Các cô ngơ ngác nhìn vào các khoảng trống như che giấu sự xấu hổ, nhục nhằn; một tay che ngang ngực, tay kia che phần háng. Nước mắt ngân ngấn, cả người nổi da gà. Cái khối trăng trắng nhập nhoạng kia đang chết lịm dần.

Gã lỏng khỏng bước qua một vòng hàng ngang các cô đang cục cựa sắp dính cục vào nhau. Gã lúc lắc đầu rắn hổ mang lướt qua từng bộ ngực. Gã đưa tay nắn bóp, xoăn xoăn núm vú. Gã cúi sát để phân biệt màu sắc trên lớp da. Hết phần kiểm tra ngực, gã lôi ra thước dây màu đỏ chói mắt đo vòng mông, vòng ngực… Mỗi một cái chạm nhẹ như thể con rắn đang trườn qua người. Tất cả đều co rúm lại. Gã tiếp tục bắt các cô dạng háng để phân biệt màu sắc. Gã săm soi như người ta tìm sạn trong rá gạo, tìm vàng trong đụn cát cao. Mắt gã dán sát vào háng đến nỗi những túm lông cháy ngùn ngụt, ngón chân tay co quắp như kẻ động kinh…

Nước mắt từ chỗ bức tường các cô gái dựa lưng chảy xuống, chảy loang lổ ngoằn ngoèo trên mặt sàn, chảy xuôi theo tới tận góc phòng, nơi có những chiếc thùng các tông, nơi hắn đang co người lại để không lòi ra ống chân khẳng khiu.

Dòng nước chảy có màu và mùi vị của bùn đất, gốc rạ, cua ốc… lênh láng sông suối hồ biển.

Hắn run rẩy cong nhỏ hơn nữa trong thùng các tông, bưng mặt nhắm mắt và nôn ọe đến trào cả cả mật vàng mật xanh.

Chất lỏng nôn mửa và những dòng nước mắt kia trộn lại, tức tưởi chảy dài.

Đầu hắn như sắp vỡ tung. Hắn sắp chết, sắp trôi tuột xuống ống cống rác rưởi tanh ngòm giữa căn phòng bóng loáng và nhớp nháp, giữa xứ sở nhớp nháp bầy hầy hoen ố rữa mục tanh hôi, nhấn lút bầy người bé nhỏ xuống tận đáy bùn đen.

Hắn và các cô gái đang chết từ từ, không một tiếng kêu, không dãy dụa giữa bầu trời thủng lỗ và gãy khúc, nham nhở, dậy mùi.

8*

Không biết đây là lần thứ mấy ngàn hắn bị ném ra đường.

Hắn bị ném như người ta ném con cuốn chiếu cong tròn, bằng tất cả sự ghê tởm sinh học.

Hắn lăn lông lốc. Lăn theo hắn còn có chiếc ô đồng thau, sần sùi, hoen rỉ.

Hắn dòm chiếc ô thấy sao giống mặt mũi của ai đó, hình như là bảo vật thời Quốc Tổ gom dắt con cháu quần tụ trên mảnh đất được dự báo sẽ hứng nhiều tai ương, và lượm lên.

Hắn lượm lên, ôm trong tay mà đầu thì ong ong những lời dặn dò của tổ tiên.

Đầu hắn đau nhức và bước chân thì khập khiễng xiêu vẹo.

Nắng dọi xiên vào mắt. Hình như vừa mới sáng mà cũng như đang chiều xuống.

Hắn bước. Thất thểu.

Lúc này hắn cảm thấy đói, đói đến cào ruột, quặn thắt.

Lớp không khí ẩm mốc trong thành phố có mùi tanh đến lợm giọng và tự do tự tiện, không mời mà cứ hồn nhiên lọt vào miệng hắn đau đớn há to.

Cơn khát đốt cháy cổ họng, nhưng không có hột sương nào dính trên râu.

Hắn thiếp đi trong cơn khát và đói dập dềnh hành hạ.

Hắn nằm chèo queo trên băng ghế trạm xe bus. Một tay kê dưới đầu làm gối, tay kia thọc vào trong quần giữ hơi ấm. Hắn cảm thấy hơi lành lạnh ở hai ống chân và vành tai ngửa lên vòm mái che. Có hai bóng đen tiến lại. Một trong hai người đưa tay lắc vai hắn. Người kia ngáp một tiếng dài thậm thượt sực nức mùi mỏi mệt, chán nãn, uể oải. Bàn tay thôi chạm vào người, nhưng cất lên giọng ai oán thê lương.

-Cũng loại khố rách áo ôm, mò rác, hẩu cơm. Chẳng có gì.

-Thôi, để cho nó ngủ. Kiếm chỗ khác đi.

-Đi đâu, chỗ nào cũng có người. Thành phố của những anh hùng lang thang tiêm chích, lang thang móc túi, trộm cướp bọn mình và bọn họ.

-Thôi cái giọng hằn học đó đi cho tao nhờ.

-He, he cũng nòi cướp, nhưng cướp đêm là giặc cướp ngày là quan, sướng chưa?

-Thôi đi.

-Ê, thằng ma cô, dậy đi!

-Để cho nó ngủ. Tìm chỗ khác. Tao buồn ngủ quá rồi, chịu hết thấu.

-Thì liệng mẹ nó xuống đất.

-Tội, cùng hội cùng thuyền mà.

-Đù má, hội với chả thuyền. Để tao.

Bàn tay thô nhám tiếp tục lay hắn. Hắn biết nhưng cố ngáy thật lớn.

-Đù má, dậy đi cha nội, nhường chỗ này cho bọn tao.

Hắn ngáy thật to. To hơn lúc mới cất tiếng ngáy.

-Để cho nó ngủ mày.

-Cứt! Có dậy đi không hay để tao xách cổ ném ra đường?

Tiếng ngáy rồ rồ như tiếng xe máy bị nghẹt ống pô.

Sau đó thì hắn ngủ thật, ngủ say như chết, không còn biết trời đất là gì nữa. Đến chừng cảm thấy bả vai ê ẩm đau như có vật cứng đè lên, hắn cục cựa, mở mắt, té ra hắn đang nằm dưới đất và có một bàn chân thòng xuống và đè lên vai. Hất được bàn chân ra, mảnh áo rách toạc một lỗ lớn, để lại dấu giày vấy lớp bùn sền sệt lên chỗ da trần. Hắn phủi phủi, nhưng càng phủi, vết lấm lem đó càng dày lên, khô cứng bám chặt vào da.

Trời cũng bắt đầu rựng sáng. Hắn lồm cồm ngồi dậy sau khi gỡ được bàn chân voi ra khỏi vai và thấy hai thằng cha hồi hôm nằm chấu đầu vào nhau trên băng ghế. Chúng đang say sưa với những giấc mơ tỉ phú, nhà lầu, ô tô, bầy gái đẹp… không hay biết đường phố bắt đầu ồn lên.

Hắn đứng lên và ngáp.

Cú ngáp dài vén bầu trời lộ ra, kéo vạt nắng nhích dần lên, trải dài những ô tròn méo mó dài đuột nhảy nhót, đùa giỡn với đôi chân bám đầy bụi đường. Hắn dòm xuống vạt áo màu hườm vỏ chuối và rửng mỡ nhảy nhót theo chúng.

Con đường trồng nhiều cây xanh, cành nhánh giao nhau thành mái vòm. Hắn nhìn chúng và tưởng tượng đó là những chiến binh thời Trung cổ đang dàn chào hắn, một quân vương tự phong oai nghi lẫm liệt. Hắn rất lẫm liệt hể hả và không thèm ban phát cúi nhìn xuống bầy người đang đứng, ngồi, chàng hảng các kiểu cà phê trên vỉa hè. Hắn không màng tới những dĩa cà phê bốc khói, những chiếc bít tất chảy máu ròng ròng. Những dĩa cà phê phù phù thổi trôi gọn vào bụng.

Những tư thế ngồi đứng chàng hảng, kẻ trước người sau lần lượt đứng dậy, đạp xe rồ máy… chạy đuổi nhau như điên trên đường. Người trước người sau cắm cổ rượt đuổi nhau cuộc giỡn chơi buổi sáng tà tà rất mực chi là giỡn trửng. Hắn cũng rướn người đuổi theo cuộc giỡn trửng buổi sáng, nhưng cũng chỉ một đoạn rất ngắn là mắt tối sầm, đầu quay như chong chóng, như bà già rụng chân. Hắn lập tức ngồi xuống theo tư thế tọa thiền chồm hổm, một tay cạy ghèn trong hốc mắt, tay kia ngoáy lỗ mũi móc ra những cục khói bụi đen nhẻm, to bằng với ngón chân cái. Đây là tinh hoa của đất trời tụ lại? Hắn bật ra ý nghĩ dữ dội trong đầu mà không dám kêu lên thành tiếng.

Hắn ngồi từ sáng tới chiều hôm tịch mịch, đến tận khuya khoắt trăng tà, lòng trống rỗng hoang vu tiêu điều. Hắn cô đơn quá thể rất chi là lạnh lẽo. Cuộc rượt đuổi tìm kiếm em chàng bé bỏng Xanh Tắc và cô em hủ tíu búp bê cứ trôi mãi ở một tinh cầu xa lắc. Hắn bị bỏ rơi, một mình chạy theo hụt hơi, rượt đuổi hụt hơi trong đống bầy hầy rác rến mùi vị khó hít khó nuốt. Hắn với theo nỗi nhớ hoang vu, với theo sự sầu muộn sụt sùi gan ruột và đầm đìa đẫm lệ tràn mi.

Ta gặp em một ngày. Ta xa em ngàn ngày. Hắn rên rỉ như tiếng tru của con chó đói ngoài song mưa, tuyệt không thể nhìn thấy những đụn khói trắng tan loãng rã rời trong giấc mơ ngoài bãi cát.

Đó là buổi chiều rực lên màu nắng quái. Màu nắng ấy đã cuốn hắn lăn trên đụn cát ở một bãi biển hoang vắng tịch liêu. Và, thật bất ngờ hắn đối diện tương phùng ngẫu nhĩ với cô em gái nhỏ nhắn với chiếc khăn choàng cổ và đôi mắt u sầu và mái tóc rối tung về một phía gió thổi. Hắn bắt gặp chính cái bóng hình tuổi trẻ của hắn đã bị tước đoạt, bị ném ra đường, bị nhét vào họng đại bác và bắn vãi tung toé thịt xương. Chiếc khăn choàng màu trắng lượn vuông đen phủ lên số phận em, lên cả bầy người xơ xác,bị làm nhục và bị hãm hiếp tinh thần và thể xác. Đôi mắt u uẩn của em dõi về một phía, về phía Kim Quang cổ tự thật gần mà cũng rất xa. Cô em thổn thức kể cho hắn nghe những bi kịch luôn giáng xuống cuộc đời cô, đẩy lìa cô ra mép vực tồn sinh. Cô ngã xuống nhiều bận và nhiều bận đứng lên để xô đẩy bi kịch ra khỏi đời…

clip_image002

Hắn cố hết sức, từ đụn cát, nhoài ra, để ôm choàng lấy em. Và cô em dướn người tới ôm choàng lấy hắn. Hắn ôm em vào lòng, xoa tóc, vỗ về, an ủi. Hai số phận bèo bọt ôm lấy nhau cùng bay đi, bay về nơi tinh cầu xa lắc, ở đó có em hoàng tử bé, có em búp bê đang dạo chơi đâu đó trong khu vườn đang tỏa hương thơm ngát.

Không, không phải thế. Các em trốn chạy cái hóc kẹt bầy hầy. Họ vội vã và bỏ rơi chúng ta. Và cả ta và em, cô gái bé bỏng mới gặp gỡ, như một tiếng sét, đã khiến ta yêu em bằng cả trái tim thoi thóp, nhưng trong veo lóng lánh còn hơn giọt sương mai trên cành hoa. Bởi cả hai cùng chung một số phận, cùng cô đơn trên bãi biển lộng gió, sóng đập ầm ì, lia vào kè đá.

Những đụn cát dưới chân ta và em rung lên. Em níu lấy ta, ôm choàng một hình hài thô tháp méo mó. Và, nước mắt em lăn trào ra, mặn chát trên môi ta, cay đắng. Ta và em hướng về phía mái chùa cong vểnh co ro trong cõi u trầm nhân gian. Chúng ta như hai vật thể do thượng đế dựng lên, hứng lấy những xác xơ số phận, lăn dài theo sự mài mòn của thời gian. Ta và em và cành dương khô khốc mãi nhìn nhau, bên nhau trong tiếng sóng vỗ triệu triệu năm kế tiếp…

Hắn òa khóc.

Tỉnh ra, hắn như vừa được giội nước lên người, ngoái nhìn bàn chân và mặt đường. Bầy người không thôi rượt đuổi cuộc chơi trần thế ào ào trọc lóc cỏ mọc um tùm. Hết lớp này đến lớp khác tràn qua, tràn đập như lớp sóng không bao giờ mệt mỏi vỗ lên bờ đá. Chúng tràn ra mỗi người một hướng, trào ra như bầy kiến cao cẳng từ hang trào ra trận sinh tồn sinh tử trường lưu.

Hắn bị loài kiến cẳng cao bỏ rơi. Mặc kệ, cứ vậy, thảnh thơi, tà tà, tung tăng tung tẩy rảo bước trên con đường thênh thang tám bước chân ngắt ngứ đui chột ấu trĩ bé mọn rên rỉ tái tê đẫm ướt.

Hắn không định nổi phương giác tiên thiên hay hậu thiên cuộc đi, cũng không định nổi phương vị tra vấn đi đâu đến đâu. Đi đâu cũng đến như nhiên.

Ờ há, chẳng phải có thằng cha cốt đột bá vơ đĩ xược nào đó kêu cuộc đi ướt át máu me xương cốt bầm dập kiếm tìm hạnh phúc chúng sinh, từ thế kỷ này qua thế kỷ nọ cũng không biết đi đâu về đâu đó sao, tìm cái chi chi đó sao? Vậy thì đây là vương quốc ba trợn hổ lổn xà bần của ta, ta cứ xà quần xà nẹo, dẫn dắt bầy người meo mốc rách bươm xà quần tìm kiếm để bóp chặt, trói giật khuỷu cánh cái bóng của chính mình trong tay. Ừ ta nắm được cái bóng của chính ta trong tay, ngay lúc mặt trời vừa há họng; sau đó ta sẽ bay lên, đậu trên đầu tượng sáp, la toáng lên rằng “đây là chân lý, hỡi người bà con máu mủ ruột thịt đồng bào khốn khổ”. Tiếng la vang dội bốn phương tám hướng, đến nỗi dưới chín tầng địa ngục, thằng cha gian dâm phóng đãng lòn trôn buôn chuyến nghe tiếng bèn nhảy dựng lên, vịn vạc dầu ghé vào tai Diêm Vương “con cháu hạ thần đó”.

Hắn hả họng nhả ra từng trận cười không ra tiếng và tà tà bóng ngã và bước tới non đoài. Hết bước, tới lượt trườn, bò, lăn các kiểu, theo sau là bầy chuột cống ghẻ lở, những con gián trụi cánh và lũ sâu róm và những cột đèn vàng vọt lê lếch bám theo ai oán ngân rung lợn cợn mẹ ơi đừng bỏ con

*

Cuối cùng thì hắn cũng đến được nơi không định đến.

Đó là cung điện rộng mười ngàn mẫu tây, có kết cấu như miễu cô hồn, có mái cong, có tháp nhọn, có rồng rắn, cả Yoni và Linga, cả Adam và Eva… các thứ, lại còn có cả thằng cha ôm toàn thư toàn tập sầu não thất thiểu lang thang rao bán. Bên trong có đến tám trăm cây cột tròn bằng lông ngỗng của thằng kẻ cướp Trọng Thủy đánh rơi, kết lại thẳng đuột; mỗi mười cây cột đỡ là những chiếc thùng gỗ sơn đỏ há rộng lỗ miệng, có thằng cô hồn đứng hầu bằng cặp mắt trợn ngược.

Không phải chỉ có mình hắn kinh lý cung điện tráng lệ thiên cung mà còn rất nhiều chàng nàng da trắng mắt xanh và các chàng nàng da vàng mũi tẹt, chân tòe giao chỉ. Phương Tây phương Đông dính chùm văn hóa toàn cầu hòa nhập thập cẩm, lập lòe chớp lóe nhang khói quấn quít lấy nhau; đó là áo hở ngực lòi rún, quần lửng lông lừa sẹo lác, bó bẹn. Bầy đàn lừa lợn ngạo mạn lì lợm đứng ngồi chàng hảng vái lạy các thánh thần.

Thánh thần là đức Tổ tội nghiệp bị đóng cũi nhốt chuồng rồi khiêng đi ngàn dặm trường mồ hôi vất vả, đặt lên bệ đất thó. Ngài nhìn đám người bên dưới, có cả con cháu lòng thành và phản trắc, mà hai hàng nước mắt tuôn chảy xối xả từng trận nước lũ. Không phải Ngài thương xót chi ai, hay vì lòng thành hay phản trắc của bầy con cháu luôn rình rập bắt buộc Ngài phải đứng ở những vị trí tự ý chúng chọn lựa, mà xót xa cho tấm thân ngàn tuổi không một ngày yên ổn. Tấm thân già nua gầy còm của Ngài bị con cháu mang đi diễu hành khắp chốn chốn bụi bặm, rác thải.

Những đêm khuya thanh vắng, Ngài rất muốn bật dậy co giò chạy cú đường dài ngàn dặm trở về chốn xưa, khốn nỗi mông ngài bị con cháu khóa chặt vào bệ đất thó bằng xích sắt và lớp keo Con Voi.

Ơi hỡi – hắn bật thốt lên cơn đau khổ – con cháu quên mất rằng mình có ngón chân Giao Chỉ bé nhỏ dễ thương dễ yêu đến mực nào! Tiếng khóc làm Ngài cũng bật khóc theo bằng giọng não nề cung bậc Back to Sorento hụt hẫng. Giọng hắn cất lên cũng não nuột chẳng kém cái giọng mùi mẫn của kép Út Trà Ôn, đóng bụi mờ quá khứ anh chàng bán chiếu trên Ngả Bảy năm nào!

Cùng buồn tủi thân phận hiện sinh đọa đày như Ngài còn có Phật tổ Như Lai. Trước mặt Phật là anh chị Yoni và Linga chổng ngửa tự nhiên chốn không người, vẹt nhang khói chỉa thẳng lên, ngạo nghễ, là linh vật linh thiêng hiển linh duy trì nòi giống chúng sinh đồng bào dân tộc, được cung thỉnh bằng một bầy rắn bò lổn nhổn chung quanh.

Sáng tạo và hủy diệt, thánh thiện và độc ác, đẹp và xấu hòa trộn vào nhau trong thế giới bầy cừu và năm mười con sói. Kẻ thắng thế luôn là lũ người ẩn mình trong bóng tối, phù phép, ma mãnh, luôn giả bộ đau khổ trước đồng loại bằng các kiểu biểu diễn chuyên nghiệp khóc và chùi quẹt và lau. Chúng đóng kịch còn siêu phàm hơn anh Charlot rất mực thương yêu, rất chi đáng kính. Rồi xế bên hông là cặp Adam Eva trần lưng ôm choàng lấy nhau hôn đắm đuối thân thiết tình hữu nghị hữu hảo môi răng dính cứng vào nhau.

Đứng tót vời trên các Thánh các Tổ cũng là một tổ nữa, tổ sư ma cô đĩ bợm, chàng hảng dậm chân lên đầu các tổ, trên cao các Tổ, được tạc bằng đồng thau củ nghệ pha trộn với chất nhôm tái chế bùn đỏ. Mặt mũi cha cố tổ này rất chi là cô hồn các đẳng các thứ trong miễu cô hồn các loại: mắt cá sấu, miệng chèo bẻo, lỗ tai cáo tay chân cọp beo các thứ gộp lại. Cố tổ ngạo nghễ cười giễu các tổ Như Lai, tổ Rồng Rắn Liu Điu, nhưng đặc biệt hòa ái với Linga, Yoni, Adam, Eva và cặp ba Táo quân hồn Việt, được thờ ở một cái khám trong một góc cung điện. Các đẳng thần này đã dày công hun đúc nhào nặn ra một tổ ma cô có một không hai trên dương thế. Đệ tử của tổ có đến mấy nghìn vạn giăng đầy các bến xe, gầm cầu, cống rãnh cai quản một đám lúc nhúc con người khố rách áo ôm phải lượm từng hạt thóc, mót từng củ khoai, tép rong các loại… ngày ngày cúng dâng cho chúng, những cố tổ cởi đầu cởi cổ đám người mạt hạng thượng hạng.

Cung điện nguy nga diễm lệ diễm tình đĩ điếm kia còn được bao vây bên ngoài xa xa những cọp beo gấu hà mã chim ưng cá sấu khỉ đột chó sói… gầm gừ ư ử, sẵn sàng giải oan cho những ai muốn đổi thân về với pháp; muốn đổi pháp trở về với cọp beo rắn rít các thứ.

Nhìn cảnh tượng ấy, hắn không tài nào nhận ra mình đang ở xứ nào, bèn nhún chân làm một cú nhảy ba bước, chui tọt vào gầm bàn thờ các thánh thần, sợ hãi trốn vừa vẹt tấm màn nhung, háo hức ngó ra.

Bầy nhang khói vẫn cúi khum vái lạy, khoe bầu vú nhão nhoét, khoe cái mông voi trần trụi bảnh bao. Đám nhang khói chân tòe giao chỉ, mũi tẹt chưa chịu dừng lại sự khốn nạn hổ lốn văn hóa văn minh tình tự dân tộc, mà duỗi dài cái khốn nạn kia khi cả bọn đứng dậy, quay lui ra phía tượng Đà A Di Phật, xoa đầu, rờ bụng và nhét những đồng tiền lẻ vào nách vào háng Phật. Cái miệng cười hồn nhiên trẻ thơ chân thiện, trong veo vẻo của Đà A Di Phật tự dưng méo xệch, bụng thóp lại như tờ giấy mỏng, nước mắt chảy ròng ròng. Ôi, ngài đau đớn quá đỗi châu thân bị báng bổ thậm tệ tối đa, bị tổn thương quá mực, tủi nhục ê chề, khổ đau dữ dội…

Thấy ngài khóc, hắn khóc theo mùi mẫn.

Những đồng tiền lẻ cũng bật khóc.

Nhang khói vẫn nghi ngút bật tung lên nức nở.

Đất trời nát nhão, dầm dề…

Hắn ôm chặt khừ chân ghế thờ để cảm thấy bớt cô đơn, để cảm thấy đỡ bơ vơ lạc lõng của một thần dân mạt kiếp bị ném tọt ra đường, một thằng người của những con người vô thừa nhận, không chốn nương thân, một đứa chụt chịt chút chít ngàn đời của Quốc tổ bị xích trên bệ tù.

Phải chi lúc này có em Xanh Tắc, em búp bê hủ tíu và đôi mắt u uẩn ngóng ra khơi xa… lúc này thì hắn sẽ trải lòng quỳ xuống hôn lên đôi chân mòn vẹt khổ não các em? Hắn sẽ đỡ cô quạnh ngắc ngoải biết bao nếu có các em. Hắn không thể hiểu nổi cớ sự bầy hầy nào khiến hai em bỏ rơi hắn, để lao vào những giấc mơ bay, đẹp lung linh, đáp xuống tinh cầu bé nhỏ ngan ngát hương hoa từ trái tim chứng ngộ, thoát ra khỏi những triền phược cõi trần.

Mắc mớ chi chi lại giam hãm hắn, xô đẩy hắn vào cuộc khổ nạn cõi ta bà? Và tội tình chi lại bắt hắn phải gánh trên cái đầu ong ong những tủi nhục nghiệp chướng? Sự vụ nghiệp chướng đã ngăn hắn không để hắn tiếp cận nổi một giây ngắn ngủi tụ tâm? Cớ sự này làm sao ta có thể tụ tâm đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền cho đặng? Những cánh bông mai bông hồng bông cứt lợn bông sen các thứ lần lượt rụng xuống, rụng xuống trước mắt nhang khói mịt mờ che mắt.

Hắn cảm thấy toàn thân rũ liệt, toàn thể rối bời vì những bông hoa héo nụ, những vượn khỉ tung hê toàn tập toàn thư cô hồn các đẳng hoang tưởng, ba trợn.

Hắn chưa có ý định buông tấm màn chạy trốn thì đám nhang khói hở rún lòi mông chổng khu, xá xá quay lui. Tới hàng mười cây cột đầu tiên, thằng cô hồn giơ khúc gậy chỉ vào những cái thùng gỗ khóa trái, ngoác rộng miệng. Anh tây ba lô há họng kêu uát, uát. Thằng cha bèn dùng tay và mắt nói chuyện. Thằng cha lấy không khí từ túi áo, túi quần ném vào lỗ rộng ngoác miệng chiếc thùng sơn đỏ. Tụi tây ba lô hiểu ra, ngẩn tò te nhưng cũng phải đành đoạn thọc tay vào túi và trịnh trọng và cay đắng và xót thương nhét vào cái lỗ toang hoác đỏ lòm rớt hột hột đau thương ứa lệ.

Hắn thu nhỏ hình hài, lẽo đẽo một cuộc theo sau di tản tháo chạy có trật tự của các anh tây chị đầm ba lô.

9*

Hắn hớn hở hòa vào dòng người đếm không tới số cuối cùng. Dòng người ấy, có cả hắn, độc chiếm mặt đường rộng làm lối đi riêng. Họ là những cụ ông cụ bà, các trung niên phó thường dân, những chàng trai cô gái trẻ, những em bé có gia đình và những em đánh giày, bán vé số, những người chạy xích lô, ba gác, những bà buôn thúng bán bưng… vân vân đủ loại thành phần lưng chừng tầng cấp và dưới đáy xã hội. Khối người đó hòa vào làm một, giống in con cháu Âu Cơ, Lạc Long hồi chưa rụng rốn, trăm con ôm chặt lấy nhau, chuyền hơi ấm và niềm hạnh phúc cho nhau. Họ bước tới và ca và hát…

Họ cất cao tiếng hát xưng tụng Quốc Tổ, ca ngợi xứ sở quê hương bản quán, núi sông, đồng ruộng, ao hồ, biển cả, cây tre, cột đinh… Trên cao, ánh nắng tự do rực rỡ trải xuống nhân gian, những lá cây xanh biếc búp nõn tự do vung vẩy trong gió nhẹ sớm mai. Những lá me cũng tự do rơi xuống, chao một vòng, nhiều vòng trước khi đậu vào những ly xây chừng phé, bạt xỉu phé. Mọi người đang tự do tự tại tồn sinh. Mọi người khát khao thả hồn vào trái tim, cất tiếng hát lồng lộng vang dậy đất trời. Những tiếng hát một thời tô đậm nét son vào quốc sử. Niềm tin ấy được Quốc Tổ và các minh quân minh vương hun đúc từ thuở lấy lá che thân, nhổ gốc tre rượt đuổi lũ cướp ngày…

Sau màn hợp xướng ngẫu hứng ngẫu nhiên phừng phừng hồn thiêng núi sông, hồn dân tộc rực rỡ chói lọi, dòng người bắt đầu chuyển qua chương bừng bừng nổi trận lôi đình mắng nhiếc thằng cha anh em xỏ lá, lén cắn vào háng xứ sở anh em… Những ngọn cờ phướn vẫy cao, ngạo nghễ tung bay, những nắm tay vung lên gần đụng trời xanh, những tấm biểu ngữ khổ to khổ nhỏ, giăng kín chiều ngang con đường, những bước chân rầm rập hào khí thuở tuốt gươm quất vào mông đám trộm cướp. Dòng người tiến tới với khí thế ào ào nước cuốn, gió giật, mưa sa tưởng chừng không vật cản nào có thể ngăn nổi.

Nhưng hỡi ơi… trận đồ chương hai chỉ vừa mới cất lên chưa tới phần ba cuộc tình ấm áp tình tự tinh hoa dân tộc, thì đã bị những thằng thiên lôi con nuôi của thằng cha con trời tự xưng xán tới. Đó là những đứa con nuôi con hoang trời đánh, những đứa con hoang civil giả dạng phó thường dân Nam bộ trộn lẫn với những tên đàn em đầu bò đầu bứu ma cà rồng, đầu gấu kaki cứt ngựa lông chồn lạc đà… các thứ, hùng hổ vũ phu côn đồ dã man tàn tệ xông tới với nắm đấm, dùi cui, còng, cùi chỏ, gót giày các thứ… tung những đòn kungfu panda bò cạp phun nọc độc, những cú đấm boxing của loài khỉ đít đỏ trời giáng, khiến chương bừng bừng hào khí khựng lại cứng ngắt, y chang đĩa nhạc 45 vòng hết giây, kim tà phát ra âm thanh ẽo ẽo cà rột cà rột giựt giựt rất là cà chớn chống xâm lăng. Những cú đòn này hắn đã từng nghe đâu đó giai âm giai điệu đâm sau lưng chiến sĩ!

Dẫu có bị đâm trước hay đâm sau chính diện, hay đâm lén mé sườn vân vân các thứ thì hắn cũng ẽo ẽo và dính một cú đấm võ tự do không luật lệ của thằng cha đi bên hông, sượt qua mang tai. Cú đấm trật khiến hắn cảm thấy mình trở thành anh hùng thứ thiệt chánh hiệu con nai vàng dầu Nhị Thiên Đường thần thông quảng đại dạng chân đứng trong những tờ nhựt trình ngày xưa (xứng danh hơn đám ong đánh Mỹ, hơn cả anh lính tội nghiệp xấu số bị đẩy thân mình lấp lỗ châu mai, hơn cả em bé tế thần láo toét, rắn rít khinh dân đã tẩm xăng vào người nổi lửa lên em rồi cắm cổ chạy đến 200 mét đường đua xanh mới chịu ngã trúng mục tiêu kho xăng bùng ngọn lửa cà chớn ma mị ma cô bịp bợm đĩ điếm cô hồn các thứ, cháy rụi cả xứ sở Pha lăng sa).

Chút anh hùng từ trời rơi xuống đầu khiến hắn há họng thật rộng, tự chế một bản nhạc mang âm hưởng trống trận và kèn thúc quân rền vang, nơi đang xảy ra vụ việc gay cấn bi hùng và rống thật lớn:

China back off

China, hands off Vietnam

Hoang Sa&Trưong Sa belong to VN

China get out of Vietnam’s sea

Respect international law

Nous voulons la paix

Vou…lons… l…a… paix…pai…ix…

Đám đông hơi khựng lại khi nghe tiếng hát. Đột ngột rơi vào trạng thái yên lặng rồi vỡ bùng ra, ngay sau đó òa vỡ và hòa nhịp. Những vòm cây trên cao dựng đứng cành nhánh, những lá me, lá bàng, sao dầu … tất cả đều hòa cùng một nhịp, đến nỗi những cánh cửa sổ cũng hớn hở mở toang, những tòa nhà nhấp nhổm, cổng tường lúp xúp, rung rinh nhảy nhót, lắc lư hòa giọng… Chương này không ghi trong chương trình, chỉ là ngẫu hứng qua ải Nam Quan toàn dân nghe chăng… nhưng cả buổi sáng dựng đứng vỗ tay, tưởng như loài người khốn khổ sắp thoát ra khỏi vũng lầy thống khổ!

Thình lình, thằng cha sở hữu cú đấm võ tự do thúc một đấm vào mạng sườn mạnh như trái đạn cối 82 ly bắn trúng. Hắn nhăn nhó ôm sườn, trợn trừng mắt nhìn kiếm thằng cha. Gã lừ lừ sát nách. Sau cú đấm trời giáng, đầu óc mẫn tuệ lạ thonwgf, khiến trí nhớ hắn trở lại trạng thái cân bằng trong một sát na và nhận ra:

-Mô Phật, thưa thầy…

Một quả thôi sơn nữa nhằm vào miệng. Những chiếc răng kêu lục cục, chực nhảy ra khỏi miệng.

-Mô Phật, thầy cũng…

Hắn nói chưa đủ câu hết ý thì một trận tấn công dữ dội phủ kín đường phố. Những băng rôn, khẩu hiệu các tông bị giật tung, xáp lá cà hỗn chiến nhưng không quá một tích tắc canh giờ, đám đông già trẻ gái trai vỡ từng mảng, tan tác. Đám đông toang hoác.

Cú tấn công âm thầm lẫn lộn trà trộn khiến mấy thằng cha mang kè kè máy ảnh bên hông không thể lần ra những nhân vật nào là chính thị thủ phạm tự xưng. Mèo trắng mèo đen, cọp beo rắn rít trộn lẫn trên đường phố khiến những cánh cửa tự động đóng sập, những hàng cây cúi nhào, những lá me không dám tự do rơi xuống mà cứ lơ lửng trên không đến mỏi vai chóng mặt. Mọi thứ bổng nhiên trở chứng lộn vòng.

Còn hắn thì ngã gục tức khắc không quá phần trăm giây đo sự vận động thời gian. Nhiều thân người nằm lăn lóc dưới đường. Hắn cũng ngã chổng gọng cào cào. Hắn nằm và ngó lên và thấy bầy sói kaki cứt ngựa lông chồn dùng gót giày đạp lên mặt, lên thân thể bất kỳ ai ngã lăn chổng vó lăn cù. Bầy sói hung dữ dùi cui vây bủa cấu xé bất cứ vật gì trong tầm tay, bên cạnh chúng. Chúng là bầy thú hoang dã bước ra từ khu rừng điên loạn toàn tập toàn thư được nuôi dưỡng từ bên kia rặng núi trọc đầu bằng củ cải và cứt gấu trúc. Chân tay vươn dài lông lá, răng nanh nhọn hoắc biến thành lũ khủng long thời hiện đại, điên cuồng bá đạo đạp đá bằng tất cả lòng thù hận, nung nấu từ những thậm thụt hữu nghị chí rận anh em thằng con nhà trời, trời đánh.

Hắn bị dính đòn quá nhiều. Và dù sườn bị gãy, mặt bị toác, răng sắp rụng … các thứ, nhưng cái đầu u tối của hắn vẫn lóe lên một chút ánh sáng le lói để phân biệt một cách rõ ràng. Quá rõ, rằng đám chí rận kia cũng ăn cà pháo, mắm tôm, mắm ruốc, mắm nêm các loại nhưng trái tim là những củ cải muối, đậu hũ, tàu vị yểu.

Chưa bao giờ hắn bị một trận đòn hòa giải hòa hợp nhừ tử đến vậy và sau đó hắn thấy mình bị mấy anh đồ tể khiêng gà lợn, túm tóc ném lên xe cây cùng với hàng trăm người khác.

Hắn lăn lóc trong thùng xe bít bùng cùng với rất đông người. Xe lúc lắc vọt nhanh, thắng gấp. Khối người trong thùng bắn tới. Lại bất ngờ tăng tốc. Khối gà heo trâu bò bị bắn lùi ra sau. Những cú va đập liên hồi kỳ trận nổ ra một cuộc tra tấn dã man âm thầm rất chi là trợn trạo, giống như chuyện công lý dựa vào mấy cái bao cao su ngừa thai dẫn độ vào trại tế bần ý thức toàn thư bách khoa mê nón đội đầu.

Xương sườn nghe lạo xạo, mặt mũi sưng vù nhưng hắn cũng kịp nghe những tiếng rên rẩm từ thùng xe đến nỗi những hàng cây hai bên đường cũng rũ cành, những đám bụi cũng ngập ngừng không dám bay!

Một cú thắng gấp nữa nổ ra. Mọi thân người lộn bật tới. Những chiếc răng lung lay bây giờ như đang giơ tay chào mi, giã từ và rụng từng chiếc. Những khuôn mặt tấy máu giờ nát nhão, chân tay lìa đoạn 8, 9 khúc lủng lẳng va đập vào nhau kêu rổn rảng như xóc đinh ốc trong thau nhôm móp méo. Toàn thân hắn đau đớn toàn diện khủng khiếp não nề chết lịm.

*

Đó là cái lồng nhốt thú tối thui, loại lồng cũi có một không hai trên thế gian hỗn tạp hỗn man này. Không thể đứng, không thể ngồi. Nằm lại càng không thể. Nó chỉ đủ để con người cong vẹo xương sống và đủ để trở thành thú cưng biết nghe lời chủ. Cái lồng cũi đó lại phát ra thứ mùi không thể dùng đầu óc mẫn tuệ hay lú lẫn để mô tả. Một loại mùi đặc trưng toàn tập toàn thư, cũng lại có một không hai trên thế gian già nua còm cõi đìu hiu này. Nó cứ ngang nhiên xộc vào mũi, luồn vào cổ họng, len lỏi ngang nhiên một cách phách lối kiêu căng vào khí quản và chui tọt xuống hai buồng phổi rách le te tàu lá chuối sau cơn bão. Thứ mùi bầm dập ấy hồn nhiên gát chân đú đởn gõ trống hát cô đầu, đồng bóng lúc lắc chầu văn. Cái mùi chết tiệt kia cứ bám riệt lấy bọn hắn từ ngày này qua tháng nọ, không dứt.

Hắn là người đầu tiên bị nắm đầu, đại loại như nắm cổ vịt trong lồng, kéo ra. Hắn bị lôi xềnh xệch. Mông đít rách từng mảng thịt tái tím, nhưng không còn máu để chảy. Mông hắn cày một đường dài từ chỗ đặt cũi đến tận cuối khu trại nhốt. Bao nhiêu con người được kéo tất cùng một kiểu, đến nỗi cả khu vực lồng nhốt rẽ thành những đám ruộng cày từ các mông đít, để có thể gieo hột.

Hắn không còn cảm giác đau đớn khi bị nắm tóc lôi đứng sựng và dộng xuống băng ghế nhám nhúa lồi lõm đinh vít.

Hai mắt sưng vù, nhưng hắn cũng cố nhướn để thấy thằng cha đầu trọc kaki cứt ngựa lông chồn ngồi trước mặt. Đầu óc hắn tự nhiên lóe lên tia chớp cuộc gặp gỡ mõ chuông lốc cốc leng keng. Giống quá thể. Hắn sắp nhảy cẫng lên chắp tay nam mô ta bà ha thưa thầy nàng Chivas thơm tho, thì thằng cha liếc xéo sắc lẻm một cú dao cứa tiết canh.

-Tên tuổi, quê quán, nghề nghiệp – Gã lạnh lùng rít trong kẽ răng.

-Ta không nhớ tên nhớ tuổi quê quán năm sinh. Nhưng chắc chắn ta nhớ xứ Cà Tơn Xương Rồng Bàn Chải đích thị nơi ta từng đánh răng ỉa đái, tung tăn bơi lội… các thứ.

Mặt bàn rung bần bật dưới sức nặng nắm đấm bất ngờ giáng xuống.

-Giỡn mặt cán bộ hả?

-Ta giỡn đùa muôn thuở trẻ thơ. Ừ, ta đã:

Thẩn thơ sấm giỡn động cồn.

Tồn là cuộc đất để dồn cuộc chơi.

Phùng mang tao ngộ tơi bời.

Ngẫu nhiên há miệng nói lời có không.

Như nhiên mang nghiệp đèo bồng.

Cởi quần tụt áo lông hồng nhẹ tênh.

Gã chồm tới tống nắm đấm vào mặt. Hai con mắt hắn lòi ra, lủng lẳng trông rất giống viên bi đỏ treo toòng teeng nơi khóe của diễn viên xiếc.

Không khí sương đêm ít ỏi trong dạ dày tống hết ra trên mặt bàn.

Hắn phun phì phì muôn thuở trẻ thơ.

Gã điên tiết cầm cây dùi cui quất vào đầu.

Hắn lăn quay, bất tỉnh nhân sự hồn nhiên cuộc chết.

Hắn ngã gục lên bàn.

Những chấn song sắt rỉ sét chắn ngang cửa sổ, há hốc nhìn hắn chết lịm.

Băng ghế gỗ sần sùi run lẩy bẩy.

Nền xi măng hoảng sợ nứt toác ra trăm lỗ thủng lớn nhỏ.

Cửa chính nhìn thấy hắn bị lôi xềnh xệch như người ta lôi con chuột chết vất ra đường, rung lên từng hồi như bị dính cơn động đất cấp 10!

*

Khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy hai ống chân ê ẩm, cực kỳ đau đớn, bèn sờ tay xuống chỗ thịt da nổi u lên, bầm đen như cục than hầm, tê cứng. Vòng khoen sắt ngoạm chặt hai chân, móc dính vào thanh sắt trụ đồng Mã Viện chôn chặt xuống nền. Hắn cựa quậy muốn gỡ khoen sắt, nhưng mới một cú cựa quẫy nhẹ, cái khoen trời đánh thít chặt hơn, đau hơn, còn hơn gấp chục lần cái vòng chết tiệt tròng vào đầu con khỉ ranh.

Máu trào ra. Máu bò lê tràn ra khắp thân khắp thể một bề vuốt ve vỗ về hắn.

Máu từ tám bốn ngàn lỗ chân lông bật toác trào ra làm hắn lịm ngất.

Bóng tối lờ mờ và mùi hôi tanh nhìn thấy hắn thoi thóp và nghe tiếng động bên ngoài, chính xác là tiếng nói con người, cấp trên nói với cấp dưới quyền, chống nạnh và cúi khom

-Cậu làm ăn kiểu khỉ gió gì vậy?

-Thưa, lệnh đưa ra là phải dập tắt ngay cuộc tụ tập diễn biến…?

-Đúng. Phải. Dập tắt, quyết liệt dập…

-Thì tụi em đã làm tròn…

-Cứt! Tròn với méo. Các cậu không nhớ lệnh là hãy lựa hãy nhắm vào mấy thằng cầm đầu, tóm sạch sẽ thì đương nhiên tụi ăn hẩu tan rã ngay. Đằng này các cậu đánh đập, bắt bớ lung tung để cho tụi báo chí có dịp quay phim chụp hình rồi tung ra thì còn thể thống gì nữa?

-Ai cả gan dám đăng tải? Xếp cứ chỉ ra, em lôi cổ tống vào đại lao tất.

-Ngu bỏ mẹ. Dĩ nhiên trong nhà không thằng nào dám hó hé. Nhưng còn tụi ngoài luồng, tụi thông tấn bên ngoài chuyên rình mò, bóp méo? Tụi phản tặc ó đâm? Chúng có dịp tung lên, bôi xấu. Hình ảnh, chứng cớ rành rành?

-Nhưng mà, thưa xếp, tất cả đều mặc quần áo thường dân, ai nhận ra chúng là những tên đầu gấu. Tụi này được việc lắm đó ạ, được cả hai đàng? Mà gì gì thì cũng phải kiên quyết đập tan, với lại đâu biết thằng nào cầm đầu, thằng nào cầm đuôi ạ?

-Nghiệp với chả vụ; đầu với chả đuôi cái củ kẹt – Xếp nhổ nước bọt đánh phẹt xuống nền gạch hoa. Trong hồ sơ lưu trử, những thằng diễn biến động cỡn, giật giây các loại… các cậu không nhớ mặt mũi hay sao? Cái tụi theo đóm ăn tàn đó chỉ là lũ rắn đầu ở sau đuôi. Cái đầu ở đuôi đó, một khi bị dập rồi thì đám đông đó không cần phải động tay động chân. Nhưng nguy hiểm nhất là các cậu đã đánh tơi tả một thằng người không quan trọng. Hắn là thằng điên. Báo chí chiếu dưới và ngoài cương vực mà lần ra manh mối thì ôi thôi, còn gì là mặt mũi. Rồi đến nước sớm về nhà đuổi gà, chăn lợn thôi, chứ chưa nói là vào tù ngồi thay bọn chúng nó.

-Xếp giỡ chơi sao chớ. Lỡ bắt một thằng không quan trọng thì có gì quan trọng khiến xếp phải quýnh lên?

-Chính vì quan trọng và không quan trọng trong suy nghĩ bã đậu đó của các cậu, mà tôi ăn không ngon, ngủ không yên! Tôi đã xem kỹ băng ghi hình. Các cậu ra tay là đúng với chỉ thị, nhưng lại quá mức cần thiết với thằng cha này, như thể trong trận xáp lá cà với kẻ thù đế quốc trước kia; lại còn bắt tất cả về trại, cứ y như các cậu vào chuồng gà tóm hết đám gà bị nhiễm hay chưa bị nhiễm virus H7N9 tọng hết vào bao tải. Đến trẻ con, ông bà già cũng tống lên xe cây? Chỗ đâu nhốt, lấy gì cho chúng ăn? Những con người đó một khi thả ra sẽ là nhân chứng vật chứng cho tụi báo chí động cỡn lên cơn ầm ĩ cả lên, không có lợi cho… tự cường hạnh phúc độc lập chủ quyền của ta, có hiểu không?

-Thưa xếp, rõ.

-Cái thằng cha dở điên dở khùng các cậu giam chỗ nào? Tại sao lại đi bắt một thằng điên đang bị trung tâm phục hồi tìm kiếm? Vụ này lộ ra thì rõ ràng chúng ta bắt cóc hắn còn gì?

-Không ai bắt cóc thằng chả. Tự nó nhập vào đám gây gỗ. Mà em thấy thằng nào cũng khùng điên cả. Tỉnh thì mắc mớ chi nhào vô ba cái vụ hằm bà lằng yêu núi yêu sông? Yêu đất trời sông suối đã có nơi có chốn lo rồi, mắc mớ chi đến tụi nó xía vào, có phận sự gì để mà lo? Em thấy tụi nó là một lũ phá hoại, diến biến động cỡn động đậy sặc mùi… Thủ trưởng đừng có dung túng tụi nó. Em sẽ cho tụi chúng vào bao tải đi mò tôm là xong chuyện, êm ru!

-Cậu tưởng cậu là ai?

-Thưa…

-Câm mồm

-…

Căn phòng nhắm nhiền mắt. Cửa sổ, cửa chính đều há họng thật to.

-Tôi hỏi, thằng cha đó giam chỗ nào đưa lên phòng tôi ngay.

-Rõ, thưa xếp.

Cái bóng lờ mờ và mùi hôi tanh tiếp tục thấy thằng cấp dưới xốc nách ẵm thằng mặt mũi sưng vù, bước nhẹ tênh tựa như cầm tờ giấy trên tay. Gã tống thây ma vào sàn xe, rú ga phóng ra khỏi trại. Chiếc xe hú còi bắn ra ngàn vạn mũi tên, đâm nát bầu trời, chạy vòng vèo như điên như dại và cuối cùng đậu trong khuôn viên nhà tầng, tường vây kín. Cú thắng gấp làm cửa sau bật tung và hắn lộn vòng tự động rớt ra sân đỗ xe. Gã cầm hắn trong tay. Gã rón rén vào phòng xếp. Hai ba cấp trên lớn hơn xếp của gã, lắc đầu trợn mắt nộ khí xung thiên kiểu hùm beo rắn rít bò cạp.

-Ai ra lệnh cho các anh làm vụ này?

-Thưa thủ trưởng – gã xếp vừa nãy run rẩy – Em không rõ.

-Không rõ! Không rõ là thế nào?

-Dạ…

-Tôi lệnh cho các anh, bằng mọi cách phải làm cho hắn ta trở lại nguyên trạng ban đầu, phục hồi tất cả mọi chức năng cho hắn trong vòng 30 ngày; sau đó thì đưa hắn tới trình diện tôi. Chuyện này mà lộ ra, bên trung tâm kiện chúng ta thì tất cả các anh sẽ phải đi tù thay cho hắn.

-Rõ, thưa thủ trưởng – Nói và hắn dập chân, đưa tay lên vành tai, chào.

Mấy ông thủ trưởng thì thầm nhỏ to cái gì đó trong miệng như thể đang nhai kẹo cao su và bỏ đi, trong khi thằng cha xếp vẫn còn để tay lên vành tai, mặt tái mét.

*

Hắn được vỗ béo như con vật sắp hiến tế, như một trinh nữ chuẩn bị hiến thân cho ma vương.

Đầu tiên người ta cử một bà bác sĩ lang băm gà ấp ba trợn tới để trực tiếp làm cái công việc vô cùng cấp bách là phục hồi thân thể cho một thằng điên bị giằng xéo nát tan. Bà hớn hở vui mừng khôn xiết với trọng trách cao cả được giao phó. Đầu tiên bà ra lệnh cho một em nường ủ rũ buồn hiu, lột tất áo quần hắn, phơi bộ xương tiền sử cào cào châu chấu trên băng ca thép nhôm sáng choang. Bà gà ấp lại kêu em thấm nước bọt chà lên vết lở rách đỏ bã trầu, rát rạt. Tiếp sau là khạc máu và băng và bó cứng bằng lớp vải trắng liệm người chết trước khi đẩy vào quan tài, đóng nắp. Băng tất. Chỉ chừa con mắt, lỗ mũi, miệng, hậu môn và ông thần Linga èo oặt.

Hắn là vua cởi truồng một xứ, nhưng chưa bao giờ bị lột truồng toàn thể toàn thân và được hầu hạ, tận tình cúc cung tận tụy như đang trong căn phòng lẫm liệt tráng lệ này.

Nếu như hắn muốn vệ sinh, lập tức con mụ lang băm thánh vật sai khiến em nường bấm nút. Cái bồn cầu tự động bay tới, tự động nâng hắn dậy và đặt chính xác trên bệ bồn. Có điều, từ khi còn nằm trong lỗ tối đen bụng mẹ, hắn chỉ ăn không khí và uống sương đêm nên hắn không bao giờ ỉa đái. Đám đầu gấu lông chồn cứt ngựa tống hắn vào đây, lại khủng bố thêm không biết cơ man nào những sơn hào hải vị, các loại rễ cây cành lá từ Tây Côn Lĩnh, Cao ly… nhưng hắn không thể nào nuốt trôi. Mùi tanh lượm khiến hắn buồn nôn và bậm chặt môi. Sự không nuốt được thì không có gì để ỉa. Đó là luật nhân quả cơ học cộng sinh cộng tồn công cộng. Nhưng thật ra, công bằng thừa nhận là đôi khi rất chi hiếm hoi, hắn cũng có ỉa đái như những con người khác, nhưng toàn thứ chất đã chuyển hóa từ sự tinh khiết thiên không, nên không màu sắc, mùi vị…

Đôi khi chút chút, hắn cố nhướn cặp mắt sưng vù ngó lên trần nhà cong vểnh. Màu trắng trên cao vểu môi nhíu mày nhìn hắn, xa lạ. Hắn ngó ngược xuống cơ thể mình, màu trắng thật gần gũi, bởi nó tự động bó quanh người, ôm siết hắn và say sưa giấc điệp nát tan.

Nhìn thấy hắn cục cựa, Con mụ lang băm nô tì xáng tới làm bộ năn nỉ ỉ ôi ẻo lả rớt ngàn giọt lệ.

-Nào, há họng ra. Chịu khó chút. Ông mà không ăn thì tôi buồn lắm đó nghe, lại bị cấp trên phê bình kiểm điểm vì sự thiếu tận tình cúc cung chăm sóc!

Hắn nhăn mũi, lắc đầu.

-Ông làm ơn.

-Không. Ta ăn không khí rồi…

-Cái gì?

-Không khí.

-Là thứ quái quỷ gì vậy? – Mụ kinh ngạc.

-Là không khí.

Mụ lườm lườm và khạt nhổ và tự nuốt và bỏ đi.

Chỉ còn lại em nường đìu hiu tội nghiệp. Em phải ngồi canh hắn, không được phép rời nửa bước. Lệnh của mụ là lưỡi dao nhọn găm trên mặt bàn.

Tự dưng trong đầu hắn nẩy lên mấy câu sỏi sạn rồi bắn vọt ra cửa miệng:

Hồn nhiên hiện tại tần ngần

Ngó em gái thượng trắng ngần đêm khuya

-Ông nói ai? Là thi sĩ à, thưa ông?

-Phải, ta nói về em gái thượng. Vả, xứ này ai chẳng là thi sĩ. Thi sĩ đầy như cào cào châu chấu. Ra đường là đụng ngay thi sĩ, nhiều như trấu, đông hơn quân Nguyên Mông ấy mà. Có điều cái đám ấy, đám thi sĩ nghệ sĩ ấy được nuôi nhốt cẩn thận trong lồng kính, tách biệt khỏi thiên nhiên tự do tự tại, nên chi chúng cất tiếng hót tập thể, cũng một làn điệu, cũng một giọng, âm giai âm vực cũng một nhịp ồ ồ mà cả thế gian này không nơi nào sở hữu. Đó là vật báu, là tầm cao trí tuệ…

-Ôi, vinh hạnh, vinh hạnh. Ông ăn chút yến sào, uống tí nhân sâm rồi đọc tiếp, em nghe.

Đá lau cồn cúi rạp cồn

Uống ăn lên xuống lòng vòng lăn xăn

Lộn lên là cõi ta bà

Rớt xuống là chốn bà ta cậy nhờ

Từ khi từ thuở ấu thơ

Vô ưu vô lượng vô… tùy hỉ tâm

Từ khi ta chống hai chân

Là đang nằm sấp chổng chân lên trời…

-Nghe ngân nga thì hay nhưng em không hiểu gì.

-Cứ ăn không khí như ta, người sẽ thấu thị mọi lẽ.

Em nường đứng lên vùng vằng giận dỗi.

-Ông cứ như vầy thì làm sao khỏe mạnh lên được!

-Ta đã nói rồi, ngươi chớ lo.

-Ông bảo làm sao mà tôi không lo được. Trên đã giao nhiệm vụ. Nếu lỡ có bề gì thì tôi biết ăn nói…

-Tôi ra làm sao?

-Tôi bị kỷ luật, bị đuổi việc, bị ở tù vân vân.

-Xứ sở gì mà động tí chút là đã nghe những chênh vênh, méo mó kỷ luật với trên với dưới, đuổi việc, tù tội các thứ vân vân?

-Em nghĩ, ông đừng nên hờn dỗi. Chỉ một chút cỏn con nhầm lẫn, em nghĩ thế. Bộ ông không muốn sống sao?

-Ta không muốn sống cũng như không muốn chết.

-Chớ ông muốn gì?

-Ta muốn quay về chốn bản lai diện mục.

-Chốn nào, chưa bao giờ em nghe nhắc tới, lạ hoắc?

-Là chốn mà từ đó ta bước ra và cũng từ đó mà ta chui vô.

-Chốn nào vậy, thưa ông?

-Ngươi là phó giáo sư tiến sĩ phải không?

-Thưa không, tôi là y tá kiêm y công tạp vụ. Chị hồi nãy mới là tiến sĩ bác sĩ.

-Ta biết loại tiến sĩ gà ấp đó. Nhưng mà, chẳng lẽ y tá các thứ như ngươi được học những toàn tập toàn thư mà chẳng hiểu chút chi chi về cõi đời nhung nhúc khổ nạn; ngươi chỉ biết những bá xàm dụ dỗ bậy bạ, bá láp ngoa ngữ lộn sòng các thứ thôi sao?

Ta hé lộ chút chút thôi. Đó là nơi hình hài ta từ bằng hột gạo rồi cong queo lớn dần hình hài quéo cong nẩy ngược. Suốt hơn chín mươi thế kỷ dài dằng dặc, ta đã suy nghiệm về ta, ta tự học rồi tự chọn con đường ta sẽ chui ra làm một vật thể khác mà thế gian gán cho cái tên mỹ miều: Con người.

Cái nội vụ suy nghiệm làm người mới sạch sẽ làm sao, bởi quanh ta là một màn tối thui mà lại sáng rỡ hơn mặt trời dọi xuống giữa ngọ. Những minh ý, minh triết, minh hành vân vân các thứ cũng bắt nguồn từ đó mà ra, khởi phát từ đó, từ cái nhỏ bé hột gạo trắng trong tinh thể âm dương. Đó là lúc ta bắt đầu quẫy cựa bước ra.

Rồi cái nội vụ bước ra bằng tiếng khóc dốc ngược, bằng mấy cú đập đau điếng ở mông đít, cất lên tiếng khóc oe oe nghe bi ai não nuột… để ta làm người trong mớ bùng nhùng rối rắm những tối đen, khổ đau, cô đơn, nước mắt, nụ cười, mộng tưởng, hoang mang, bầm dập các thứ… Hàng bao nhiêu thế kỷ dài ròng rã ngoằn ngoèo ta phải đeo mang đến lưng còng, gối sụm. Giấc mơ ta cạn dần, nụ cười và nước mắt khô dần, mộng mơ, mộng tưởng héo úa tàn phai dần… để hơi thở ta hùn hụt lom khom bò trở lại cái chỗ lần bò quẫy thứ nhất, chun vô cái lỗ tối, nơi vô ưu, vô ngại, vô vô đen thủi thùi lùi.

Khởi đầu là tiếng khóc và thở.

Trước khi chấm dứt để lộn vô cũng một tiếng thở hắt.

Tiếng thở nhất nguyên của mọi chuyển động ra vô, đó.

Nếu ngay bây giờ mà ngươi hoan hỉ cho ta chui vào chốn ấy, hẳn nhiên ta sẽ là người phục sinh đầu tiên. Chính ta là người đầu tiên chớ không phải Phật hay Chúa cái chi chi cả, đấy thôi. Ta sẽ sung sướng hân hoan nhảy ba bước hát ca cà rỡn vui chơi lần cuối và chui tõm vào hang ngươi, nằm yên vô ngại mãn nguyện trẻ thơ. Ta sẽ trở lại nơi ta đã từng là một chút nhỏ xíu hột gạo nguyên thủy. Hột gạo ấy rồi tan ra chất nước, chất nước phân ra hai cực âm dương. Mỗi cực sẽ đi về mỗi phía Vô hình tướng ấy.

-Trời đất, ông chui vào chốn ấy là chốn nào?

-Là nơi hai cực âm dương hòa hợp từ một bé xíu hột gạo.

-Em làm gì có hai cực, em làm sao có cái chốn ông nói?

-Người lửng quên đó thôi. Nó luôn luôn hiện hữu trong ngươi. Nó là đấng sáng tạo cao cả nhất trần gian. Sáng tạo ra cả những phẩm chất tốt xấu chen lẫn ngang xương.

-Em chưa nhận ra… nhưng nhất định ông phải bước vào… mới là sự sống?

-Phải ta chui vào nơi ta từng bước ra từ đó. Sự sống chính ở nơi chốn ta chọn…

Cô em vùng vằng, cắt ngang lìa đoạn đoài cơn phiêu hốt đang chực dấy lên trong người hắn.

-Nhưng em có nơi nào để ông chui vào ẩn nấp?

-Không phải chui vào để ẩn nấp mà để ngủ yên giấc ngủ trẻ thơ cõi vô hình vô tướng ấy mà.

-Thật lòng, em không hiểu.

-Ngươi biết rõ mọi thức bên cạnh, nhưng đành lòng đành đoạn làm ngơ để nó ngủ quên không đánh thức được cái chân tướng ấy qua những suy tưởng, suy nghiệm trong suốt bản lai diện mục của mình… Các ngươi là những đấng sáng tạo vĩ đại của loài người.

-Là sao?

-Là tự tại như nhiên giống cái các ngươi chính là đấng sáng tạo toàn năng méo mó và cũng là nơi hủy diệt tròn trịa; là chốn tranh chấp thư hùng ác liệt cuộc lữ lang thang được mất có không.

-Nhưng tại sao cứ nhất thiết đòi chun vô? Có thật ông mỏi mệt với cuộc sống này? Em đã nghe qua, rằng họ chỉ lầm lẫn chút đỉnh thôi mà. Em nghĩ, khi ông bình phục, thế nào họ cũng tổ chức một buổi lễ long trọng để xin lỗi ông.

-Các quan chức xứ sở bầy hầy không bao giờ có lỗi nên không bao giờ có chuyện xin lỗi. Lỗi là do đám thuộc hạ, của tụi dân ngu khu đen bị biến thành bầy cừu vì bị nhiễm virus toàn thư toàn tập, nó đè ép, luồn sâu tận vào da vào thịt vào máu xương cốt tủy rồi. Không có cái gọi là văn hóa xin lỗi lịch sự lịch sàng đâu nghe. Quá khứ và cả thì hiện tại luôn hiển thị sự nhầm lẫn và luôn luôn xảy ra và luôn luôn sửa sai. Những sự vụ sai, đã nhiều lần sửa cho ra sai các vụ sai và rồi còn sai ra tận ngõ để sửa tiếp tục sai và sửa.

Thú thực, ta rũ liệt chân tay; ta bãi hoãi đầu óc. Cô đơn. Ta cô đơn quá đỗi chốn trần gian này. Những người ta yêu quý đã lần lượt rời bỏ xa ta. Em Xanh Tắc, em Búp Bê Hủ Tíu và ngay cả chiếc khăn choàng tung bay trên bãi biển buổi tà huy… vân vân các em cũng đã bỏ ta trở về nơi tinh cầu xa mà ta không với tới, không thể. Ta, cuối cùng cũng đã có cuộc hội ngộ gặp gỡ với đôi mắt đìu hiu, với chiếc khăn choàng lộng gió, với mái tóc rối tung cơn đập vãi điên cuồng triệu triệu giọt nước biển khóc than và ta mang cái hình hài ấy bay về nóc Kim Quang cổ tự rong rêu ngàn đời ngàn khiếp. Em đã làm rớt ta trong cuộc tồn sinh chạy trốn này? Không ta không có cuộc chi hết, bị tướt lột trần truồng rồi, thành một thứ cà nhỏng, cà chớn bụi bờ hang hố dinh thự cao sang lộng lẫy. Nhiều đêm nhiều ngày liền ta ôm choàng lấy em cái hình bóng khăn choàng chới với. Ta thiếp trên tiếng gió lộng tóc bay, vẳng bên tai là nỗi u hoài trong đôi mắt sũng nước khói sương…

Hắn khạc một thôi dây nhợ lòng thòng và khóc nỉ non từ các lỗ chân lông trào ra khóe.

Lần đầu tiên em nường ủ rũ mộng mị nhìn thấy hắn khóc. Nước mắt chảy ra như nước gạo vo cơm. Đôi mắt bừng lên nỗi thèm muốn hồn nhiên như đứa trẻ con nhà nghèo ước ao được cầm cây kẹo mút. Đôi mắt đến là ngây thơ trong sáng. Lần đầu tiên trong đời, em chạm phải ánh mắt rưng rưng của một đứa con thơ mà em đang là mẹ. Em không đành lòng, tự động rung lên nỗi xót thương lợn cợn chan chứa tình mẫu tử. Ánh mắt hắn đã cuốn đi tất cả những bụi bặm trong đầu em, sụt sùi dài ngắn, nó trong suốt như khí trời, tinh khiết đến lạ kỳ, như thể rằng hắn vừa từ một tinh cầu sạch sẽ nhất trong thiên hà trong vắt bước tới bên em.

-Em có thể làm gì để giúp được ông đây?

-Cho ta được nhìn ngắm chốn tự tại, an nhiên, nơi ta sẽ trở về, một lần duy nhất thỏa thuê ước nguyện hồn nhiên cuộc lữ lê thê chan chứa nước mắt nụ cười.

Một mai tắt thở trên đồi

Là nằm nín thở và thôi không còn

Hột mưa khoan nhặt vuông tròn

Hột bay hồn phách hột chon von và

Nằm thở là mở mắt ra

Hồn nhiên tắt thở nơi ta đi về

Khi từ hang lỗ bước ra

Cũng là chốn cũ về là hôm nay

Hôm nay là sắp ngày mai

Bước qua ngày mốt nối dài ngay kia

Nối dài vô tận chia lìa

Và mang ta đến mép rìa cuộc chơi

Rồi thì hột khép khơi vơi

Rồi thì ngừng thở và trời đổ mưa.

Đó, đó cô hãy đổ mưa cho ta được nhìn thấy ước nguyện lần đầu lần cuối trước khi ngừng thở.

-Tôi làm sao đổ mưa được?

-Được mà. Cô cứ

Sè sè nắm đất bên đường,

Để ta mãn nguyện lên đường cuộc chơi.

-Tôi, tôi không thể.

Có mà, cô hãy móc mưa

Hồn lai láng mở xin thưa cô nường.

Em nường nhìn sững. Hắn như sắp chết thật. Tất cả mọi bộ phận trên người hắn bắt đầu có dấu hiệu tan rữa; duy chỉ có đôi mắt là sáng lên niềm háo hức đợi chờ. Đôi mắt ấy lần đầu tiên em chạm phải, nó vật vã nài nỉ, nó héo hon van xin. Một chút thẫn thờ. Một chút thất vọng. Một chút háo hức. Một chút hy vọng…

Những một chút ấy cứ nối dài, lướt thướt kéo qua mắt cô, len lên đầu cô khiến cô mủi lòng và chạnh lòng và rồi cô nhận biết ra tất cả như một chứng ngộ từ một công án đơn giản, nhưng trước đó nó lấp mờ đâu đó những hóc kẹt u tối trong đầu cô. Cô nhìn đôi mắt trẻ thơ của hắn, nhìn thân thể bó bột trắng toát của hắn và khẽ khàng ngồi xuống, từ tốn trút bỏ xiêm y. Cô quay về phía hắn và sè sè cũng khẽ khàng từ tốn.

Cô thấy hắn rung nức lên. Đôi mắt đến là trẻ thơ hồn nhiên bản thiện, nở nụ cười đẹp tựa bông súng trắng nhuộm phớt chút nắng sớm, rung rinh trên mặt ao nước la đà làn khói sương mỏng manh, từ từ vươn lên.

bài đã đăng của Nguyễn Lệ Uyên

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)