5*
Ngôi biệt thư lộng lẫy núp trong khu vườn rợp bóng cây giữa thành phố. Bề ngoài nó chỉ là ngôi biệt thự cổ, xây theo kiểu Vauban, mái vòm cũ kỹ. Ấy là cái bên ngoài chân tướng mã trá choàng mắt ngựa.
Người dân qua lại, chẳng mấy ai quan tâm để ý để bụng nguồn gốc xuất xứ một khối thù lù rong rêu. Nhưng chắc mẩm là của thằng tây để lại, cũng như các công trình kiến trúc vĩ đại khác trên xứ sở Xương Rồng Bàn Chải, như các tháp các thứ của con cháu những thần Nơmaisơbaicadong , Campu và Naga để lại, thì cái tự hào trăm trứng đòi khôn hơn người chưa có cái tí tẹo nào, chưa có cái chi ra dáng chi chi, toàn của người khác để lại sau những trận tháo chạy cuồng phong dữ dội.
Bề ngoài là vậy, nhưng ai có số đỏ lọt vào bên trong mới kinh hãi khinh hoàng vạn điều kinh ngạc, bởi cái vẻ bóng nhoáng, lộng lẫy của trăm thức văn hóa văn minh táp nham lộn tùng phèo các xứ sở nhảy múa, bày biện trong gian sảnh: Chùm đèn pha lê thế kỷ XIX, những chai rượu vài trăm năm tuổi, những bình pha lê, bộ trường kỷ triều đình nhà Nguyễn, tranh thủy mặc thời Càn Long, các vật dụng đông tây Âu… Á… nghĩa là tập hợp tất cả các loại văn minh văn hóa của các quốc gia xáp tới, đứng lại cúi gằm mặt, lấm lét chào chủ nhân.
Chủ nhân đã ra người thiên cổ sau một trận đau đớn ê chề thân xác chảy ra một lớp máu vàng vàng từ ngàn ngàn lỗ chân lông, triệu triệu tế bào. Lớp máu vàng sệt ấy bám trên chăn chiếu, ám vào vách tường, sàn gỗ thành loại mùi lưu cửu xú uế thổ tả muốn nổ tung đạn pháo thần công hai lỗ mũi; ruột gan phèo phổi muốn nhảy tót ra ngoài trốn chạy. Sự tình xú uế bị bít kín sau khi các loại dầu thơm rải khắp nhà.
Lễ tang chấm dứt, mùi tinh dầu thơm tho chấm dứt, bày ra nguyên vẹn cái mùi thum thủm cóc chết bao trùm lấy tấm ảnh chân dung to hơn người thật, giang tay níu lấy trọn một bức vách phía tây. Tấm chân dung oai phong lẫm liệt gấp ngàn lần đám yêu ma chặn bắt thầy trò Tam Tạng: Mắt to, chân mày rậm chổi xuể, mặt đen xỉn màu chì, áo quần giống mấy anh lính khố xanh, đầu trần, tóc dựng ngược, tay cầm hung khí các loại giơ cao… Ấy là chân dung tổ sư giáo hội lòng tong cá chốt khai sáng đạo giáo búa rìu thổ tả trói chân giáo dân xứ này.
Nhìn chủ nhân lâu, mỏi cổ mỏi mắt, mệt tim, cao máu…
Ngôi biệt thự rộng thênh thang là vậy, nhưng chỉ có hai người đàn bà quanh quẩn, một phu nhân người quá cố, người kia là quản gia, nghe đâu là tình nhân một thời ứ hự thuyền quyên bên xứ Cốt Đột, nói tiếng Bàn Chải Xương Rồng chưa sõi.
Thuyền quyên thì quán xuyến, coi sóc việc nhà.
Phu nhân suốt ngày lần xâu chuỗi ngọc bích có cái giá mà cả đời người dân thường không dám mơ tưởng, lâm râm những gì không một ai nghe được. Xâu chuỗi ngày càng bóng và như càng khuyết đi chút ít.
Hai bữa nay phu nhân không thiết ăn uống chi, ngồi riệt trong gian sảnh thờ trên lầu cao, lầm bầm lẩm bẩm ê a nghe không ra ca vọng cổ, hát chèo hay hát xẩm, ca trù.
Bà đang thương nhớ một quá khứ oai hùng?
Nhớ phu quân mang về ngà ngọc châu báu không thể tiếp tục mang được nữa?
Nhớ những đứa con rơi rớt dọc đường.
Nhớ đứa con hoang toàng điên khùng chi địa?
Sau cái trận cầu an thổ trạch toàn gia, chi phí cho các thầy lên tới chục ngàn, nhưng xem ra chuông mõ kinh kệ các thứ không làm sao níu kéo một chút nhỏ xíu nào cái quá khứ chói ngời ngời lúc trước, không níu kéo được đứa con duy nhất lang thang lếch thếch đầu đường xó chợ gầm cầu sân ga lộn vào đám xì ke cướp giật và cái mùi trứng thối lộn mửa kia vẫn cứ, thỉnh thoảng đôi khi, xộc thẳng vào lỗ mũi.
Phu nhân buồn và tiếc cái quá khứ ầm ầm lửa đỏ. Tiếc kẻ hầu người hạ, lên xe xuống lọng và triều triệu lời mật ngọt rót vào tai.
Bây giờ chỉ còn lại sự trống trải cô đơn.
Những ngón tay thon mềm của phu nhân không còn xòe ra và đếm và vuốt.
Ngay đến cái thằng lái xe hai bắp tay cuồn cuộn, ngực nở vồng cũng ra đi biệt tăm biệt dạng.
Bà nhớ mùi mồ hôi dầu mỡ.
Nhớ những cú nhào lộn bay bổng cung mây, bão bùng gió táp mây mưa trận trận.
Những cú nhớ làm da mặt thêm nhiều nếp nhăn và tóc có nhiều sợi bạc hơn, khác xa với mấy mươi năm trước, vốn là con gái rượu của một tay địa chủ có tiếng mà không có miếng. Gọi địa chủ, nhưng cũng chỉ lấp đầy bảy miệng ăn. Mươi mẫu ở miệt trung du phát canh cho tá điền. Nhưng năm nào cũng lõng bõng vài thùng bắp, ít củ quả, mươi bao lúa… vì không bão lũ thì cũng nắng hạn cướp sạch.
Khi giáo hội dấy lên cơn binh đao, mở rộng cương vực thì mươi mẫu đất tong teo đã là địa chủ ác ôn ác bá. Cô gái rượu quên phéng những bữa ngô khoai, quên phéng những hôm cha cô hứng chí cõng cô trên lưng qua làng bên uống rượu nói thơ. Giáo hội càng lớn càng phình ra thì cô quên tất quá khứ, lao vào những đêm ca hát kinh kệ liên miên bất tận. Nó cuốn hút tâm thần tâm lực cô. Cô lao vào đội cải cách giáo lý, quay theo chiếc đèn cù riết móc. Quay vòng vòng. Cô cũng la hét, cũng xỉa xói và không nhớ bao nhiêu giáo hữu đã ra đi không bao giờ trở lại. Đến khi kịp hoàn lại cái thần trí, thì cha cô là người sau cùng bị đóng gông giải đi như đại diện cho những kẻ báng bổ tín điều bằng những mánh khóe, thủ đoạn gian ác trước kia là bóp nắn tá điền! Cảm giác lạnh buốt toàn thân khi hồi tưởng khiến cô như kẻ mất hồn, mấy lần suýt bị kiểm điểm, kỷ luật nếu như Y. không ra tay chuyển cô lên miền thượng du làm con nuôi cho bà cụ H’Mông, thay họ đổi tên, mang một lý lịch khác trong veo đỏ lòm.
Từ ngày đó, cô lại tiếp tục với công việc mới, là diễn viên một đoàn ca múa giáo lý Núi Rừng. Nhan sắc cô gái H’Mông đã hút hồn nhiều anh giáo phẩm cao thấp, đã làm nhiều anh thân bại danh liệt. Y. nhanh tay cưới cô và biến cô thành lá cờ hiệu trong tay hắn. Nhan sắc và cái của tự có là nấc thang cho ông bò lên. Cô hân hoan với mùi mô hôi thay đổi, cô đắm đuối với những chức vụ mới cho tới khi Y. đã có được những điều hắn muốn. Cô diễn viên H’Mông được đưa trở lại bóng tối. Y. luôn cảm thấy cô là một cô gái trinh tân mỗi khi gần gũi. Còn cô thì thấy tình cảm rơi ra ngoài thể xác. Ông chỉ còn là chiếc gối nhồi bông bên cạnh. Cô cảm thấy trống trải với quá khứ chẳng mấy vệ sinh của mình nhưng lúc nào cũng làm cơ thể cô căng phồng ham muốn xác thịt.
Chỉ hơn chục năm sau ngày ông mất, thằng lái xe bỏ đi, nhưng nay cô không còn là cô. Cô đã trở thành một bà lão cô độc.
Có đêm bà ngoẹo đầu trên vai ghế chìm vào giấc ngủ chập chờn, dưới bóng đèn hắt ra những quầng sáng mong manh. Gió lay đập tấm rèm cửa sổ chao qua một bóng trắng, bước thẳng trước bàn thờ và quỳ xuống. Cái bóng trắng mỏng manh như những sợi khói đùn chẳng ra một thứ hình hài nhân dạng nào. Bà căng mắt và cũng chỉ là những sợi khói cố vươn cao, lay lắt rồi tan biến sau đó.
Có đêm cái bóng trắng ngoằn ngoèo kia đến bên tay ghế, đặt lên vai bà trong cơn ngủ mê mệt bãi hoãi. Bàn tay không ấm áp, mà lạnh ngắt như thỏi đá khiến bà mở choàng mắt và chỉ còn lại những sợi khói mỏng manh, chờn vờn nửa muốn dừng lại, nửa muốn lẩn tránh.
Và đêm kia, không rõ đêm nào, bà ngủ ngồi trên ghế xô pha bọc da gấu Siberia, người quản gia thì tựa lưng vào vách trên chiếc đẩu gỗ hồng đào.
Nửa đêm anh tài xế có cánh tay cuồn cuộn, cơ bắp nổi vòng ôm cứng lấy bà, ấm áp. Chìm trong cơn đắm say sương khói như đang chìm vào hiện thực qua bản năng. Bà vùng vẫy, rên khe khẽ, cuốn siết chiếc gối ôm vào lòng.
Đêm nào anh tài xế cũng là chiếc gối ôm kẹp chặt trong háng, áp vào bầu ngực nhão xệ.
Hạnh phúc và sự trống trải trộn lẫn vào nhau như chén mắm đầy đủ các loại gia vị đặt trên bàn ăn nhưng không hề đụng đũa.
Bà, đôi khi cũng nhớ lại cái ngày đất trời sụt lở khi giáo hội giao cho chồng bà ra tay trừng phạt những tay phản bội giáo lý giáo phường, từng lôi kinh kệ của giáo hội ra bêu rếu, từng ném bom, châm lửa vào thành trì giáo phái ầu ơ ví dầu ví dẫu ví dâu.
Hai trăm năm chục tên phản bội giáo lý giáo hội sắp hàng tư, mặt quay về núi Bà Lù. Trước mắt bọn chúng và cao hơn chúng vài sải tay là những cuốn kinh Toàn Tập Toàn Thư, là miếng vải nhuốm màu kinh nguyệt động địa te tua thiên kinh; lắc lư bên dưới là hình vẽ nguệch ngoạc mấy khúc xương voi vắt chéo, chính giữa giữa cái đầu trụi da trụi tóc nhòe trắng màu lân tinh ma quái thường lóe lên, rờn rợn trong những đêm mưa gió bão bùng.
Những thân người trắng bệch như bông gòn bay lả tả mùa gió nam non. Những mảng trắng trôi dập dềnh vất vưởng trên không. Sự chết dập dềnh trôi và chưa dừng lại sự kết thúc. Thời gian kéo dài hàng thế kỷ. Bầy người khốn khổ chịu đựng sự hành hạ của cái chết đã biết trước. Nhưng nó cứ treo lơ lửng trên đầu, trước mặt.
Mặt trời nín thở.
Mặt đất nín thở.
Muông thú cắm đầu dưới lớp sỏi đá.
Gió cũng ngừng thổi.
Mây cũng ngừng trôi.
Mọi chuyển động lỏng lẻo và rệu rạo đều đứng sựng cả lại và nín thở. Thính giác thì vểnh ra lỗ tai dài tám trượng. Thị nhãn bị chọc thủng. Quả tim khục khặc lên cơn nhảy múa theo cơn sợ hãi đang chiếm dụng não bộ, một cõi riêng cát cứ hò reo.
Đám người chết lặng kia không còn ra cái giống người. Họ không còn điều khiển nổi các cơ vòng hậu môn và đường tiết niệu. Chúng là những anh hùng bần cố nông cặn bã trong cơ thể bọn họ được giải phóng, chúng tự do phóng vọt ra để tiêu diệt những tên phản chủ phản chúa phản hội giáo, ma mị lừa dối bịp bợm đĩ xược bốc mùi cả khu vực núi Bà Lù đang lên cơn.
Tám mươi họng đại bác chỉa vào. Tám ngàn cây đại liên chỉa vào. Bảy trăm chín mươi quả đại bác phọt ra. Cả ngàn thùng đạn đại liên cùng tung hô một nhịp. Hai trăm năm mươi sinh vật nẩy lên nhảy múa.
Óc phọt ra trắng trời.
Máu phun ra thành màu nắng quái lúc chiều hôm.
Xương thịt hất bay lả tả như bão tuyết miền Siberia.
Lửa đỏ hực những cơn nấc nghẹn.
Nước mắt Bà Lù rớt xuống thành những đợt lũ trận trận.
Đất trời lịm chết trong màu trắng tang thương.
…
Ngàn năm sau quyển kinh lại lật qua trang bằng những dẫn dụ khiến bầy người như mở cờ. Nhưng khốn nỗi, những trang sau không mấy sáng sủa hơn những trang trước.
Bầy người vẫn tiếp tục cúi gằm, cắm mặt xuống đất như một chiếc cọc nhọn.
Đứa con chi địa vẫn biệt dạng.
Những bóng hình xưa cứ lảng vảng trong đầu: Huy hoàng và khốn nạn.
6*
Hắn khóc. Nước mắt nối thành những sợi dây màu nước vo gạo, kéo lê trên những ô gạch lát. Những con chuột cống, mèo hoang, gián, thằn lằn, rắn mối và những hàng cột điện cúi nhìn hắn lặng lẽ bước qua, loay hoay trong đống đục ngầu lùng nhùng lẹp nhẹp, kín mít lối ra mà không thể nào nhìn thấy em bé tội nghiệp tỏa mùi hương ngào ngạt.
Hắn bật lên gào khóc than thở: Đã một lần hội ngộ bất kỳ với hoàng tứ bé Xanh Tắc, nhưng rồi chàng ta cũng từ bỏ ra đi, không ngoái đầu dòm lại chút đỉnh. Rồi một lần diện kiến đìu hiu với em Búp Bê trong suốt ở một nơi chốn rách rưới kém vệ sinh đầu óc lẫn thân thể, thì em cũng khước từ cái đón đưa chăm sóc rất chi ân cần rất mực của ta mà trốn biệt. Tội tình chi ta, nhà vua mất ngai luôn vọng về cố quốc. Ta lang thang bởi ta lo thâu tóm những linh tinh lỉnh kỉnh vô ngại vô ưu giai không ngũ uẩn về cho em buông xả trần đời. Chớ chi ta tham lam ngai báu, giành giật Tam tự kinh của em, bổn thiện châu thân bé nhỏ?
Hắn ngậm ngùi rên rẩm và khép mắt. Khép mắt và mơ ngóng về một bãi cát chạy dài tít tắp, mơ về những cây dương trụi lá, những đụn cát hoang sơ cao ngất. Ngoài kia biển vẫn đều đều vỗ những con sóng bạc đầu vào bờ đá dốc đứng. Bọt trắng tung lên những hình nhân như có như không. Gió thổi thông thốc từ khơi xa xô về với muôn ngàn hột nước mặn uốn lượn khói bay. Những sợi khói quấn lại thành cô em bé bỏng, với khăn choàng bay theo gió, lòa xòa những sợi tóc đen mượt. Em một mình giữa cồn cát, bốn bề quạnh vắng. Đôi mắt em buồn vời vợi nhìn về phía khơi xa. Em kiếm tìm chi ở phía đó? Hắn cũng nhìn về phía khơi xa và tìm kiếm những gì? ÔI, cả hai cùng nhìn về hướng xa lắc mờ mịt đó, cùng tìm kiếm niềm tin bị đánh cắp chăng? Hắn ôm choàng những sợi khói và, cô em bé nhỏ ôm choàng lấy bóng hình nhập nhòa, lay lắc của hắn. Cả hai ôm choàng lấy nhau trong khoảng không gian bắt đầu tan loãng màu trắng đục, sau đó biến thành những sợi khói mỏng bay về phía nóc Kim Quang cổ tự rong rêu phủ kín…
Hắn ư ử, ử ư sầu não tràn trề đau đớn cô đơn, và mất mát, chẳng còn biết phương nào tìm kiếm đề huề hiệp phố với những sương khói ập òa ảo giác. Những hột nắng như sỏi xán vào mắt làm hắn tỉnh cơn mê sần sượng ngó sững vào khối hình to tướng trước mặt. Á, à, hắn kêu lên và chợt nhớ ra… chính cái gốc bằng lăng cổ thụ khổng lồ đó đã đưa đẩy ta bế em đặt ngồi tựa lưng nhưng rồi cũng bay bổng lên cung trăng, bế xốc em mang theo? Há ta là người có tội với các người, là kẻ vong ơn bội nghĩa, chỉ chăm chăm chú chú lo riêng cho cái bổn lai diện mục hôi rình hôi hám này sao?
Hắn cật vấn từng sợi tóc, tra khảo đôi mắt và khủng bố lỗ tai đến nỗi đầu hắn mỏng dẹp lại, mà không tài nào tìm ra một manh mối nhỏ nào về cái sự biến mất kỳ diệu kỳ tài của các em.
Ôi chiếc khăn choàng ngằn năm thương nhớ lồng lộng gió chiều trên cồn cát biển khơi. Rồi em búp bê trong suốt vẹn nguyên thanh tân. Rồi chàng hoàng tử ngão nghễ xa lìa.
Tất cả, đột ngột đến với ta.
Đột ngột rời bỏ ta.
Ta, giữa đất trời một mình trơ khấc…
Mặt trời há mõm chói lọi. Nắng dọi xuống muốn lột da. Hắn núp dưới tán cây săn lẻ tránh nắng và có thể nhìn khóm trúc đào rung rinh mấy bông hoa tim tím trước mặt, cách chỗ hắn nằm hơn sải tay. Khóm trúc đào nhô cao, vây quanh bởi những loại cỏ rau xanh cao ngang tầm bụng, tạo thành hàng rào uốn lượn chạy nhảy mút lối đi gần khu tượng sáp.
Hắn thở phì phì thè lưỡi. Chẳng có lấy một chút sương nào đọng lại trên bộ râu khô khốc. Mồ hôi rịn rịn. Hắn giơ bắp tay mút lên lớp da đẫm mùi vị biển. Cơn khát qua đi.
Trời đứng sựng.
Cả khu nghĩa trang im lìm tiếng chim tiếng gió.
Hắn nhìn lên cao, một lỗ thủng tròn hun hút.
Bên dưới là một lớp không khí đậm đặc mùi vị tổng hợp các loại phô diễn thời trang cởi truồng lẫn cẫn, bởi sức nóng ịn xuống, ịn xuống và bốc mùi tỏa ra tám phương chín hướng.
Cây săn lẻ, cành nhánh không xum xuê, có nhiều lỗ trống toang toác nhảy nhót đùa giỡn, bất kể cái nắng sôi ùng ục đất cát bên dưới. Cái sự giỡn chơi nhảy nhót cà tững cà chớn, làm hắn quên đi chút ít sức nóng, ngửa cổ ngoái nhìn cây trúc đào nhô chòm bông đứng sựng. Lá đứng sựng. Thân cây đứng dựng tư thế nghiêm, lặng chào mọi sự.
Hàng rào cỏ lá xanh, hết cái dáng õng a õng ẹo ba trợn chọc ghẹo, mà đang chết điếng bới một trận lũ xả tràn ra dưới chân. Một em nường ngồi thụp xuống, trực diện cặp mắt sắp bay hơi của hắn, kéo quần và phun ra cơn mưa nặng hột rong rêu phủ kín. Dòng nước tự do tự tại xả ra ầm ầm ồ ồ tựa hồ dòng nước tự núi cao đổ ầm xuống đáy vực. Em thản nhiên sung sướng xả, xả tuyệt vời tuyệt cú miên man cái sự sung sướng dậy sóng ba đào, tích chứa cả trăm năm từ cái hang đen thui tồn sinh nghi ngút rong rêu. Đó chính là nơi con người khóc ré bước ra, thở và nơi xì hơi bước vô, tắt thở. Lỗ huyệt của sự sống và cái chết không làm hắn hồi sinh mộng mị mà hắt lên cơn sợ hãi cào xướt ruột gan. Đơn giản hắn sợ sống và sợ chết, lại cũng rất muốn sống và muốn chết. Bởi vì chính xác như nhiên là hắn háo hức mong gặp lại một cú bất thần em búp bê và em hoàng tử và những sợi khói cuộn vòng cô em bé nhỏ. Mà cái háo hức kia đang miên man háo hức thì lại gặp một cơn xả lũ tràn trề, đường ống dẫn nước bể toang hoác năm lần bảy lượt trận đồ bát quái lăn tăn khiến hắn gần ngộp thở tắt hơi.
Ôi trời đất, thiên địa ơi – Hắn rên rỉ – cớ sao mà cô em lõng bõng cứ treo quả bom nước khổng lồ trên đầu ta? Em cho nó bể ra để cuốn ta và nhấn lút ta trong đống lầy nhầy vấy nhớp? Không phải riêng ta mà cho cả đồng loại điên khùng rất mực thông minh sáng suốt của ta, trên tất cả thế gian cộng lại, gom vào một gánh phù trần?
Như thấu thị tiếng lòng nức nở hoang vu của hắn, em nường kéo quần đứng lên. Cám ơn thánh thần bốn phương tám hướng độ trì cứu nạn cứu khổ. Hắn thở xì như vừa trút bỏ gánh nặng.
Nhưng trăm năm chưa qua hết, lại một thằng cha vạch quần, xỉa thẳng vào hàng cỏ xanh bắn lụp bụp. Những tia nước gần như chạm vào mặt hắn. Thằng cha vừa bắn vừa ư ử ca vọng cổ.
Hắn nổi tam bành điên tiết:
-Ê, thằng thổ tả kia.
Thằng cha bắn hết đạn, gài cúc, ló đầu qua hàng rào.
-Thằng dịch vật nào kêu ông?
-Đây, trẫm đây – hắn vỗ tay la lớn.
-Mày là thằng nào?
-Là vua xứ Cà Ná Xương Rồng.
-Mắc cái gì mày gọi ông?
-Mây mưa ứ hự cà tang như vậy coi không đặng.
-Tè là quyền của tao, mắc mớ gì mày xía vô?
-Ai kêu ông tè. Mây mưa chính xác.
-Đây là xứ nào vậy? Đây là chỗ người ta trút bỏ mọi thứ rác rến, mọi cơn bực tức trong người ra ngoài: phân, nước tiểu, tinh dịch, tinh trùng mọi thứ…
-Và trút bỏ sự sống, khoác lấy cái chết yên lặng nhìn nhau.
-Mày rủa tao chết ấy à?
Gã nói vừa bay tới. Hắn lăn mấy vòng ù chạy. Kinh nghiệm vụ thằng kẻ cướp giật sợi chuyền vàng thế kỷ trước làm hắn hoảng hồn, chạy thục mạng.
Nhưng mà hắn đâu thoát được. Thằng cha làm một cú nhảy vọt, túm cổ hắn, giật ngược:
-Trốn đi đâu?
-Đâu có trốn.
-Sao bỏ chạy?
-Chạy là sự vận động biện chứng của cơ thể.
-Biện chứng là cái cóc khô gì, hả?
-Ngu bỏ mẹ, là cái matérialisme dialectique.
-Mày học ở đâu vậy?
-Đâu có học.
-Mày không học nhưng sao nói tít tít gì đó, tao nghe mà.
-Thời buổi này đâu cần tới trường mới gọi là học. Ta học trong trong nhà cầu, ngoài bãi rác, đường phố lung tung… Nói cho mà biết, học vị ta là tiến sĩ còn học hàm là giáo sư mà cái bọn cà chớn gọi ta là tiên sư giáo sĩ đó.
-Chào ngài giáo sư tiến sĩ tiên sư. Chẳng hay ngài bảo vệ luận án ở đâu?
-Luận án chi mà trình với bảo vệ. Bố ta bỏ tiền ra mua. Ba mươi giây là có cái bằng đỏ chói. Chính quy đàng hoàng nghe.
-Tao cũng muốn có cái bằng – Thằng cha đổi giọng, xuê xoa – Mày mua giúp tao một cái được không?
-Để chi? – Hắn hỏi lại.
-Không giấu gì tiên sư. Có cái bằng treo giữa nhà để khu phố chúng nó ớn chơi; với lại để chứng tỏ rằng chúng tao cũng là trí thức hẳn hoi, có bằng cấp hẳn hoi, chớ không phải thứ ở gậm cầu bến xe, móc túi ma cô các thứ…
Ờ, nếu muốn nữa thì tao vào làm thư ký cho phường. Có nó chẳng mấy hồi leo lên chủ tịch phường rồi lên quận, tót cái nữa lên bộ. Bộ trưởng. Nói thiệt tiên sư, tao mê các loại ghế bộ trưởng, tất cả bộ trưởng. Ngồi lên các thứ ghế dầu mỡ đó, chỉ một năm thôi đã giàu nứt đố đổ vách, khỏi phải cướp giật, ma cô lang thang gầm cầu, đầu đường xó chợ.
-Hay, một ý tưởng hay, một tư tưởng vĩ đại. Nội chừng đó cũng xứng đáng để có tấm bằng trong tay rồi. Lên nắm quyền thì tất cả hết lang thang, ma cô, gầm cầu, công viên… Nói chung là dân móc túi homeless?
-Thưa ngài giáo sư, tao ngu dốt đâu biết lét liếc gì. Riêng khoản móc là số dzách các loại móc, nhưng mà, than ôi, chán ngấy móc, chán ngấy giựt, chán ngấy làm dân rồi, làm anh hùng đường phố, đâm thuê chém mướn ngấy lắm rồi. Tụi nó truy đuổi như đuổi tà. Không may bị bắt vô đồn coi như rồi đời. Làm dân hay anh hùng lang thang đều khổ, khổ hơn trâu bò. Cán bộ tiếng là đầy tớ nhưng sướng, có phong bao phong bì, kẻ hầu người hạ, được mời bia ôm, vào nhà nghỉ, rồi xe con biệt thự, vợ đẹp con xinh, bồ nhí các loại… thơm tho như múi mít… vân vân các thứ.
-Để ta nghĩ.
-Dạ, tiên sư cứ nghĩ, có nó rồi chức gì cũng tốt cả, vào bộ xăng dầu cho nó nhảy múa tung tăng, bộ thủy điện cho đồng hồ chạy thả cửa, y tế tha hồ nhập thiết bị đồ cổ giá một lãi trăm, giao thông thì mình xây cái sau cái trước hỏng, xây hoài gọi là công trình thiên niên kỷ, còn giáo dục thì bắt học sinh thầy giáo lòi đom đóm chuyện cải cách, à mà còn in bằng bán thả cửa… Cái nào cũng được, ngài giúp rồi đàn em sẽ hậu tạ hậu hĩnh.
Hắn phẩy tay:
-Ta biết, ta biết…
Thằng cha lăn tăn xum xoe ve vẩy điệu bộ. Vẻ cô hồn trên gương mặt tự dưng biến mất. Mới dòm thì cũng hiền hậu, nhưng không giống khuôn mặt em Búp Bê thơ ngây thật thà chất phác hay em Xanh Tắc khói sương; vẫn còn chút đàng điệu đàng đúm xoe xoe ma thuật, lưu manh, xảo trá, lọc lõi, vô liêm vô sỉ lung tung lấp ló trong đáy mắt… không như em hoàng tử bé trong vắt trên trời cao?
Hắn bước đi mấy bước. Thằng cha dợm theo sau cách nửa vai.
-Em mời ngài dời gót đến chỗ này nghỉ ngơi tí chút.
-Được – Hắn nói.
Vừa nghe tiếng “được”, thằng cha vỗ tay mấy cái rồi lấy ngón trỏ và ngón cái thọc vô miệng “huýt” một tiếng dài “rét rét” tựa tiếng còi cảnh sát làm hắn tái mặt (hắn từng bị cảnh sát huýt nhiều bận vì bộ dạng râu ria luôm thuộm kẻ cướp ngày).
Hai ba tên nhếch nhác lôi thôi tay chân xăm hình thủy quái đuổi thuồn luồn cạn, chạy tới khúm núm:
-Đại ca gọi chúng em.
-Kêu thằng Tám-dao-găm mang xe tới đây.
-Thưa đại ca, Tám-dao-găm đưa hàng đi tỉnh.
-Bảy-a-k hay Năm-lựu-đạn cũng được, nhanh lên.
-Tuân lệnh – Chúng cúi gập mình xuống và phóng ra xa chín bước. Một thằng, móc túi lấy điện thoại áp lên mang tai ra lệnh giọng kẻ cả. Hai thằng kia đứng chống nạnh vừa nhổ râu cằm, mặt vênh lên trời cao y như có sợi dây cước móc bộ mặt cô hồn chúng lên vậy.
Lúc sau, thằng nói điện thoại chạy lại phía thằng cha mặt cô hồn, khum người:
-Xin rước đại ca và ông anh ra xe.
-Láo toét. Ngài. Ngài tiên sư giáo sĩ, nghe chưa?
-Vâng thưa đại ca. Xin rước đại ca và giáo sĩ ra xe.
Lúc này nhìn bộ dạng thằng cha trông oai phong lẫm liệt ngời ngời, cứ y như tướng biên ải hồi cung vấn an đức vua vạn tuế.
Hắn được nâng bằng hai tay, đặt ngồi trong cái hộp kín mít hôi rình, ngó qua hai bên hông kín bưng đen thui. Nhìn phía trước, bọn người nhớn nhác chạy giật ra sau. Tất cả chạy giần giật có hàng, như ma đuổi. Cái hộp cứ vậy, một mình một cõi lướt tới, không ai dám xán lại gần hay cản đường.
Vòng vèo vòng vo không biết cỡ mấy giờ khắc, chiếc hộp “kít” một tiếng nhỏ làm hắn ngã chúi tới, chỉ chút xíu thôi là đầu hắn đập lên cái que uốn cong nhô cao phía trước. Bụng cồn cào, mắt hoa làm như muốn nôn ra những khí trời và sương đêm mà hắn đã ăn.
Thằng cha mở cửa bước xuống, vòng ra sau khom người mở nắp hộp, cúi gập mời hắn bước ra. Hắn cong người bước ra. Đầu gối va vào miếng sắt hay sống dao phay mổ bò làm hắn đau điếng, làm như trái tràm trên đầu gối hắn sắp văng lông lốc ra ngoài.
Thằng cha dìu hắn bước vào khu vườn rợp bóng cây, dây leo, núi đá, thác nước ì ồ chảy xuống các hồ bán nguyệt treo lơ lửng ngang tầm mắt. Thằng cha nói nhỏ “thưa, đây là vườn Eden”.
Hắn chẳng biết vườn Eden là cái con mẹ gì, chỉ thấy âm u hoang vắng tiêu điều cô tịch, làm như rằng không có con người và sự sống ở đây. Tuy nhiên, theo thói quen, thì lỗ tai hắn nghe có rất nhiều người trong những căn phòng riêng biệt, kín bưng tràn đầy loại phân tử các mùi vị lạ hoắc.
Hắn dán mắt nhìn thằng nhỏ ở truồng, cao chừng ba thước mộc, nỉnh bụng, một tay nắm chim đái có vòi. Thằng nhỏ cứ đái mãi đái mãi. Cái bụng có tí xíu mà chứa một lượng nước lớn hơn tất cả các hồ chứa thủy điện cộng lại, cứ đái hoài không hết.
Qua một lối khác, trong hồ sen, lại một em nường lõa thể, chỉ có một tấm khăn choàng hờ hững qua háng, như nàng công chúa H’Drah Jan Kpă ôm bình nước Bầu Trúc chúc xuống, nước vẫn chảy hoài chảy mãi chảy liên tu bất tận.
Hắn cảm thấy vui mắt.
Thằng cha dẫn hắn vòng vo vòng vèo và đưa vào gian phòng có mùi âm phủ và thiên đàng trộn lẫn, rơi rụng quanh bàn. Hai cô em đã đợi sẵn từ bao giờ, tuy không lõa lồ phơi bày toàn diện da thịt, nhưng áo quần cũn cỡn chỉ đủ che các bộ phận cần thiết, õng ẹo theo điệu bộ người mẫu toàn tập khiến hai bầu vú đảo chiều nhảy nhót tưng tưng theo bước chân.
Thằng cha giới thiệu:
-Đây là giáo sư – quay sang hai em – Dạ, hai em Hồng Lan Hồng Đào.
Hắn vừa đặt mông xuống ghế nệm, em Lan Đào lộn hột nhảy tót vào lòng, bá cổ hắn hôn đánh chụt thiệt to và cười nắc nẻ, vang to hơn tiếng sấm động.
Trận cười nghiêng ngửa làm chai rượu martell trên bàn nhảy cà tưng, những chiếc ly nhảy cà tưng và các thứ món ăn cũng cà tưng nhảy múa đảo điên.
Hắn rất muốn đứng lên và tìm cách chạy trốn, nhưng cô em lộn hột ấn hắn xuống mặt ghế, dùng khăn ướt chà xát kỳ cọ giống như lau sàn nhà. Hắn cảm thấy lạnh ngắt. Hàm râu co rúm run rẩy, da gà nổi lên khắp người. Hàng triệu cái chân lông cũng sắp bật ra khỏi lớp da chạy trốn. Lạnh chết được. Hắn rên rất âm thầm. Hàm râu âm thầm rên theo.
Cái lạnh bị tác động bởi loại da thịt lạ, mùi bám lạ khiến hắn co rút lại, thở rồn rột kin kít như người đang mắc bệnh suyễn kinh niên. Hắn nhắm mắt, lơ mơ thấy mình đang bay thẳng lên trời cao rồi bất ngờ lộn bật xuống hang sâu tối sầm, lơ mơ về sự sống tê tái và cái chết thật ngoạn mục.
Gian phòng om om sáng tối nhập nhoạng và đẩy hắn vào trạng thái tỉnh mê chập chờn ma quỷ thần tiên.
Hắn nghe giọng thằng cha, ồ ồ như cối xay lúa:
-Sao rồi mấy em?
-Ổng như ngủ. Tất cả mọi bộ phận của ổng đều ngủ.
-Hai em phải làm sao cho chúng nó thức lên. Tất cả phải thức.
-Rồi đại ca! Mọi thủ thuật massagesex đều dùng tất mà bọn nó vẫn ngủ, không cách nào làm cho chúng thức dậy!
Thằng cha thở đánh rột:
-Giao vụ này cho hai em, không kết quả không xong với đại ca này đâu!
Hắn quát ken két trong cổ.
Tiếng gót giày nện lộp cộp của loại móng vuốt xa dần.
Một màn trắng đục lềnh bềnh từ rèm cửa hất lên, từ từ bò, từ từ nuốt gọn gian phòng, nuốt chửng hắn, cuộn tròn như bọn âm công gói xác chết. Hắn chết trong gian phòng Eden, chết bên các em Eva cùng bầy rắn vươn dài cổ, thè chiếc lưỡi xanh lục phì phò. Các nàng Eva, người gục đầu trên bàn ăn, người ngã nghiêng trên thành ghế, nhưng trong tay vẫn cầm chặt ly rượu đỏ bầm; trong khi đó chai Martell há hốc chổng ngược lừ đừ ngắm hai nàng, thỉnh thoảng nhỏ ra chút nước dãi loang lổ thành đường vòng rồng rắn trên mặt bàn ăn chỉ còn những khúc xương, vảy cá và lá cúc tần các loại.
Hắn bị các loại mùi thít chặt muốn bật nôn ọe.
Bầy rắn lôi hắn đi vừa há họng hát, nghe như tiếng tru của bầy sói giỡn trăng.
Hắn trôi dật dờ tựa những chiếc lông ngỗng trước mắt nàng Mỵ Châu thờ thẫn thất thần, tứ chi rũ liệt.
Hắn mở choàng mắt, thức dậy sau một cú mổ trời giáng, mồ hôi đầm đìa rớt lộp độp và thấy mình đang đứng sựng như cây sào chăn vịt cắm giữa đồng nước mênh mông trắng xóa trong cơn mưa mù mịt, giữa mùa gió bấc thổi thốc cơn lạnh căm căm, cắm vào đỉnh đầu, hai mang tai vân vân… các loại trên thân thể.
Bằng điệu disco và twist hắn xoay người, vặn tròn lắc lư mấy cái và văng bắn ra ngoài bằng lực ly tâm 3.800 vòng quay từ gian phòng.
Cú nhìn thấy đầu tiên là mở to mắt, to hơn khu chén ba lần để nhìn khu vườn Eden bị bao bọc bằng bức tường cao quá hai ba cái với tay. Phía trên cùng là bầy cá sấu nằm xếp hàng ngay ngắn, há mõm ngoác những hàng răng nhọn hoắc, sáng ngời lưỡi dao cạo. Hắn men theo bờ tường, men theo những hàng cây cách xa tường đến mươi mét, lủng lẳng những bóng đèn chiếu sáng. Ánh sáng hắt ra phía ngoài tạo thành vệt trắng tựa dòng sông lân tinh, loang loáng trôi theo chiều ngược lại.
Không biết bằng cách nào hắn thoát khỏi màn trắng đục lềnh và những bàn tay của các em nường Eva xinh đẹp hơn cả vẻ đẹp của các em phù thủy răng vẩu, miệng vều, mắt toét trên thế gian gộp lại?
Hắn đang từ từ thoát khỏi mùi âm phủ địa đàng.
Nhưng khi biết chắc rằng mình đang ở bên cạnh mép rìa lềnh bềnh lỏng bỏng thứ màn trắng lầy nhầy, thì thứ mùi kia vẫn đeo bám trên các cành cây, khóm lá um tùm có hàng lối ngoằn ngoèo chi chít thiên la địa võng trong vườn. Hắn đi tới đi lui, đi hoài mà không tìm thấy lối ra, ngoại trừ chỗ cổng chính có đến một tiểu đội các thằng gác canh đang ngủ gà gật và bầy chó béc giê luôn thè chiếc lưỡi dài chấm đất. Hắn ngó, từ xa, bầy chó và những cây dùi cui, biết ngay đó là con đường dẫn xuống địa ngục. Hắn đang rất tỉnh táo để nhận biết đó là cửa tử trong trận đồ bát quái, bèn nhấc cẳng thụt lui.
Bên ngoài có tiếng kút kít chiếc xe đẩy hàng rong, tiếng máy nổ lạch cạch, còi bóp bin bin. Bầy rắn đang gà gật mà thức dậy ngay lúc này thì hắn có thể sẽ bị tóm lại lần nữa. Và, không biết chừng, lần này quần áo sẽ bị lột sạch, sẽ bị cạo lông, bị vặt bị nhổ đến thịt nhão, xương nhừ?
Hắn đi về phía góc cuối khu vườn, ở đó có đống rác cao như quả núi, chứa đầy các loại tinh túy Eden, loạn xà ngầu bao các loại, bông băng, giấy má, lon ống các thứ, chai lọ đủ cỡ màu sắc… Hắn ngẩn ngơ nhìn quả đồi. Quả đồi ngạc nhiên nhìn hắn. Bầy chuột cống bên dưới nghe động chui ra há miệng chào hắn. Hàng vạn con gián giơ cánh vẫy vẫy thân thiện. Hắn cũng giơ cao tay trả lễ. Cuối cùng thì leo lên quả núi cao đó, nhún chân giang đôi cánh xác xơ lông của tổ tiên ngàn năm để lại, vỗ lạch bạch. Tót một cú, hắn đậu trên những mảnh chai vỡ, nhọn hoắc. Tót cú nữa, đôi bàn chân đặt lên mặt ô gạch lồi lõm lề đường.
Hắn ngoái nhìn, bờ tường cao vòi vọi còn hắn thì bé nhỏ, quá nhỏ bé như bầy cào cào châu chấu ễnh ương cóc nhái rắn mối cùng loài người. Tất cả đều đang tất tả xuôi ngược trên con đường ngập ngụa các mùi thánh thần và ô tạp trộn lẫn. Đó là mùi trần gian mà tất thảy mọi con người đều cắm cổ bơi lội, chen vai thích cánh hôn hít, sờ ngực, nắn mông ngủ chung, sống chung với chúng vui vẻ hả hê. Bầy kiến bé nhỏ tiếp tục ngược xuôi, xuôi ngược đen kịt dù đang lúc trở trời hay tạnh ráo, đang lúc giông bão hay nắng dọi lột da.
-Bánh mì patê chú ơi, mở hàng giúp cháu đi, chú.
-Hả?
-Chú mở hàng giùm cháu!
Cái ngữ điệu, ngữ âm nghe sao rất chi là giống với tiếng nài nỉ tang thương, nẫu ruột mà hồi nào hắn chạm phải.
-Cái thứ chi?
-Bánh mì nóng hổi.
-Vậy thì cho ta một tô hủ tíu.
-Cháu chỉ bán bánh mì thôi, hủ tíu thì cái quán xế cây dầu đó chú.
-Ta sẽ ăn một tô hủ tíu trước khi ta ăn hết chỗ bánh mì của … gì hẻ? A, à bánh mì của em búp bê tội nghiệp. Mà em búp bê hủ tíu của ta đâu? Em bánh mì hãy chỉ giúp ta tô hủ tíu. Một tô hủ tíu. Cuộc đời bầm dập xương xóc là một tô hủ tíu thôi sao. Ôi chính thị nó là sự sống và cái chết và tội lỗi của con người!
Hắn rảo cẳng bước đi, hướng về phía có nóc nhà thờ nhô cao, có một bãi đất trống nhô cao như một nấm mồ tập thể phủ cỏ xanh lắc lay và những hàng cây ngó trật ót. Mọi ễnh ương cóc nhái đang hướng về phía đó, và con rắn mối hắn cũng hướng về phía đó.