3*
Tàn tro và khói nhang cuộn cơn gió gãy ngọn, cụt đầu nhấc bổng hắn lên và ném phịch ngoài nghĩa trang ngoại ô thành phố.
Thoạt tiên, hắn mở mắt và nhìn. Chỉ có màn đêm mịt mùng, thăm thẳm đen màu hắc ín. Hắn dỏng tai nghe ngóng. Chỉ có gió vi vút rên rỉ ngân nga và tiếng côn trùng hòa khúc ai ca vô tận.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy cô đơn hơn lúc này.
Ngọn gió cụt đầu hiu hắt lướt qua. Bầu trời cao vòi vọi. Chỗ hắn vừa rơi xuống, lô nhô những mái nhà địa phủ, một thành phố ma rực rỡ giữa ban ngày và âm u heo hắt về đêm. Những hàng cây săn lẻ, lệ liễu, những ụ mái vòm cắt tỉa hàng dương lù lù mộ địa đội những chiếc nón khổng lồ. Hắn tự hỏi: Những chiếc nón ụ vòm mái ấy có chở che cho những người bước qua thế giới bên kia và còn lại bên này? Hắn không biết và chắc là không một ai biết điều đó. Nhưng những gù nón nhấp nhổm chạy hút xa có thể, một chút nhỏ, chở che hạnh phúc và đau khổ, lương thiện và lừa đảo, thánh thần và ma quỷ… Tất cả đều trộn lẫn vào nhau phơi trần như những nốt mụn đỏ luôn phải đeo mang trên người.
Xa đâu đó bên ngoài, bên trong và trên và dưới khu mộ địa, vẳng lại tiếng ê a tụng niệm trầm đục, nhưng chắc chắn sẽ chẳng thanh tẩy dục vọng các thứ. Chắc thế. Những Kim Cang, Bát Nhã Ba La Mật Đa, Chú Đại Bi… không đủ sức dằn cơn thiểu dục thèm muốn đại dục; chân trí bị khỏa lấp mù u. Các kinh các chú bị hùm beo rắn rít đẩy ra xa tận cùng rìa mép cuộc hẹn hò lìa đoạn, vón thành cục những dục lạc; thành một thỏi nam châm hút cốc rượu ngon, hút miếng cá thịt đậm đà mùi vị trần gian, hút da thịt nõn nà ca ve ca sĩ ổ rơm tình tự trên mái ngói uốn cong. Bọn chúng, những tên không đầu không tim, lao vào và hùng hục phàm trần xác thịt cong queo bầy rắn quấn lấy nhau. Mái ngói cong vểnh và bọn chúng cong vểnh. Thật đáng buồn. It’s so sad, it’s so sad!” – Hắn rên rẩm.
Hắn nằm trên mái vòm ngôi mộ cao nhất. Hắn tự quấn lấy hắn. Hắn nằm đấy và lắng nghe. Hắn nằm đấy và căng mắt soi xé màn đêm dày đặc, soi vào miền vô úy vô ưu mênh mông chi địa. Nhưng chỉ có giàn đồng ca giun dế nỉ non, chỉ có màn đen trùm kín, trong khi mặt đất thì tối tăm hun hút cõi ta bà. Trên cao kia, những vì sao li ti đan khít ôm choàng bầu trời trong một cái với tay với hoài không tới.
Ta đã lạc vào mộ địa, ta đã lạc vào xứ sở hoang vu – hắn tiếp tục rên lên nho nhỏ. Ngươi đang ở đâu, hởi chàng hoàng tử bé nhỏ tội nghiệp Xanh Tắc?
Tại sao đương không, ở trên tinh cầu rưc rỡ em lại nhảy xồ xuống bãi sa mạc hoang vu? Rồi em gặp gỡ làm chi cái xác máy bay nằm ì trên lớp cát khô rát mênh mông đó? Lại đặt ra hàng loạt các câu hỏi đến chi là trong trẻo hồn nhiên trong suốt chiều dài chiều sâu chiều cao cuộc hành trình nhọc nhằn và thơ mộng? Em đã tìm được gì ở người lớn trên quả địa cầu già nua, còm cõi đầy những toan tính, mưu mô gian giảo. Em thấy chưa? Một cái xác máy bay và một lão phi công ba mươi tuổi đang đuối hơi, đang loay hoay tìm phương trời tỏa rực phương Đông trên sa mạc mênh mông, trong lúc em hồn nhiên ngây thơ đến độ. Ôi, giá như ta lúc đó là cái xác máy bay, là lão phi công loay hoay luống cuống, thì sự thể chắc đã khác. Có thể ta sẽ cùng em bay về nơi tinh cầu thân yêu của em và xa lạ lần đầu gặp gỡ, với ta. Có đâu giờ này ta bầy hầy trong đống bầy hầy vô lối, tắt nghẽn đường đi?
Hắn than thở, nhỏ to tâm sự với, bằng lỗ tai, đôi mắt và lỗ mũi.
Hắn xoay trở trên mái vòm cong ễnh, rồi cong chân co ro chờ mặt trời chạy trốn qua bên kia quả đồi.
Hắn lim dim với thời gian cà khật.
Sau khi ăn hết mấy chén không khí no nê cho bữa tối, hắn thiếp đi trong cảm giác hoang lạc phiêu bồng trong cõi vô sắc vô thanh. Hắn thiếp đi trong tiếng nhạc của dàn đồng ca hoang vu cung bậc, sáng rỡ màu sắc vô thanh vô khí, một thứ sắc màu bềnh bồng giải lụa ngọc ở một xứ sở không có tiếng động, không cả điên cuồng, phẫn nộ, lên cơn động cỡn. Nó trải dài, phẳng phiu như lớp cát mịn, vô tận vô cùng tít tắp chân trời xa, lúc khởi đầu buổi bình minh mặt trời chưa dọi xuống.
Hắn như người không trọng lực, ngước nhìn về phía vô cùng vô tận kia và buột miệng kêu lên:
-Hoàng tử bé Xanh Tắc ơi, nhà ngươi ở đâu, em ở nơi nào?
Từ cõi xa xăm có tiếng đồng vọng:
-… à… ngươi ở đâu?
-Ta đang bị nhốt trong chuồng cọp!
-Chuồng cọp là cái gì? Xứ ta không hề có nên ta không biết.
-Là nơi kinh thiên động địa, là chốn tan nát chia lìa.
-Ta không hiểu.
-Bởi em ở một nơi trong suốt, một nơi rất chi là sạch sẽ vệ sinh từ đầu xuống chân; trong khi ta bị nhét vào nơi ọp ẹp điên cuồng khát các loại khát… Lại cũng bởi vì, ta đang ở trong chốn rách rưới méo mó vô cùng này ép ta điên thân diệu đế. Nhưng thật ra, chính thị ta không hề điên đế diệu chân thân. Điên là một khái niệm lộng ngôn hoang vu, hoang tưởng vô thời, vô xã của những kẻ phạm tội gán ép cho ta, đè bẹp ta ra, lột truồng và nhét vào người ta vô khối u chướng nhồn nhột. Cái thứ lộng ngôn hoang vu đó ta đã ỉa ra, đái ra tất cả. Thân thể ta vẫn nguyên vẹn trong sạch như khối khí trời trong suốt hồn nhiên như nhiên bao quanh ta, mà hàng ngày ta vẫn hít thở ăn với nó, ngủ với nó… trên đỉnh núi cao.
Hàng triệu lỗ chân lông. Không, ta phạm thị. Tám mươi bốn ngàn lỗ chân lông đã thanh tẩy ta luôn luôn và mãi mãi chạy quanh ta như chiếc kim đồng hồ. Ta nguyên vẹn sạch sẽ. Ta nguyên vẹn trong suốt đến tận cùng. Ờ, ta chính thị là khối khí trời trong suốt đó em Xanh Tắc. Và cũng bởi vì ta như vậy đó, nên ta bị như vậy đó.
-Ông là ai, đang nói cái chi vậy? – Có tiếng vọng từ rất xa, nhưng thánh thót như tiếng chuông ngân.
Hắn mở mắt và nhìn vào đôi mắt hắn:
-Có phải em cháu đó không, hỡi chàng hoàng tử nhỏ bé yêu thương yêu quý của ta? Hãy đến với ta, chàng hoàng tử bé. Em đừng bỏ ta một mình giữa trận đồ bụi cát trần gian nạn khổ, nạn đói, nạn thèm thuồng hơi hám đồng vàng, kim cương và các em cởi truồng các thứ. Đừng bỏ ta! Ta hãi sợ những máu me xương cốt đồng bóng từ miệng lưỡi bọn trùm khăn bịt mặt quá rồi. Ừ, ta vừa khinh vừa sợ các thứ đó em.
-Ta không thể đến được xứ sở hỗn mang của ông bởi những thứ ông vừa kể nó lộn xộn, ngổn ngang… ta không thể nào sờ ngắm và hiểu nổi.
-Vì sao?
-Vì xứ sở ông là xứ sơ của bàn chải xương rồng, lục cục sỏi đá nhọn hoắc, trọc lóc thầy tu giả dạng luôn thèm khát, mang theo gái gú và đồng tiền trong túi, nhẵn nhụi râu ria, bảnh bao áo quần! Xứ của ông quần tụ một dúm người khống chế triệu triệu người, với thòng lọng, lưới kẽm, dùi cui, song sắt, song cùm, lưỡi lê và câu liêm các thứ ghê rợn hàng triệu triệu tế bào nổi gai ốc. Một xứ sở như vậy làm sao ta dám đặt những câu hỏi, tìm kiếm này nọ, nói chi đến đặt chân hội ngộ?
Một tâm hồn trong suốt, bổng nhiên đổi giọng lục cục. Hắn tự nghĩ trong đầu. Hay là một sự biến đổi kỳ cục kỳ khôi kể từ lúc em bé nghe hắn than van kể lể vặn vẹo? Tuy vậy, hắn vẫn cố rướn thêm những dấu hỏi có hình tướng gồ ghề chuyển tới chỗ em chàng đang đứng ngồi đâu đó trong thinh không.
-Sao vậy, bộ nơi ngươi ở đều trần truồng, tà phẳng như mặt bàn đá hoa cương?
-Ta đâu ở truồng. Quần áo ta may từ tơ trời. Xứ sở ta muôn hồng ngàn tía những hạt sương long lanh, hoa thơm cỏ lạ. Nơi ta chẳng hề tìm đâu ra những thứ ta vừa kể cho ông nhe đó. Nó, quả thật gớm ghiếc đầm đìa máu me rên rỉ.
-Đâu nào, xứ sở của ta cũng đầy hoa thơm cỏ lạ, cây cối um tùm, suối khe róc rách hai hàng cỏ mọc mượt như tơ như lông măng.
-Thảm thương thay sự phạm thị từ hai mắt ông. Nó có đó, nhưng là hàng trăm hàng ngàn năm trước. Nay đã là cổ tích. Ông đang bước một chân rưởi vào thế giới cổ tích trần truồng trên xứ sở ông đó.
-Không, ta có đủ hai chân. Ta vẫn bước trên hai chân vẹt mòn nứt nẻ thời gian bụi cát số phận.
-Một sự lầm lẫn vĩ đại khủng khiếp hơn cả những Toàn thư Toàn tập dày cộp như khối đá nặng hàng tỉ tỉ tấn đang đè lên đầu con dân khốn khổ khốn nạn trên xứ sở ông đó. Ngay như khi ông nói, kêu la, phản kháng hay tung hê các thứ là ông tung hê tung tẩy với chính bản thân ông chứ không với người khác, vì miệng ông bị khóa chặt bởi trăm ngàn thứ ống khóa, dây xích các thứ.
-Ta ỉa đái vào Toàn tập các thứ, nhưng ta không lầm, không bao giờ lầm lẫn một điều chi. Ta đâu bị alzheimer hay parkinson mà lầm với chả lẫn? Ta còn căm ghét luôn bọn left-wing paranoia đang lúp xúp cúi rạp tung hê. Ai khóa ta được kia chứ?
-Ông bị mê lú rồi. Vả lại xứ sở ta không thể hòa hợp hòa giải với cái xứ sở đìu hiu của ông được.
-Lạ chưa, hoàng tử bé tội nghiệp của ta…
-Hãy tội nghiệp ông và nhân dân xứ ông đi!
-Hoàng tử yêu quý của ta ơi, tội nghiệp chú em bé bỏng quá đi thôi. Em không có mắt rồi, hoặc bị chột, hoặc bị mù. Làm sao mà đìu hiu hoang vu được kia chứ? Những tòa nhà cao tầng ngất ngưởng chọc thủng trời cao không với nổi, những biệt thự lộng lẫy sang trọng còn hơn cung điện các vua Ba Tư. Những khu sinh thái rợp bóng cây. Những vườn bách thảo bách thú nhốt trồng nhiều loài quý hiếm chỉ có tên trong sách rất chi là đỏ chói trên thế giới…
-Ấy ấy là cái lầm như nhiên từ khi thiết lập nền văn hóa Diêu Bông Tấm Cám khủng long khủng bố, từ những hàm hồ, mơ mộng đầu óc trẻ thơ, ước ao thèm muốn được nàng Bạch Tuyết cho ăn trái lê, đắp chăn ấm… qua sự lý giải mông muội của bầy người nguyên thủy khua chiêng gõ mõ dạng háng làm một cuộc nhảy đại nhảy vọt, từ con vật bốn chân thành hai chân ngay tấp lự; thậm chí con vật không có chân khi hớp Toàn thư Toàn tập cũng mọc ra chân… sắp hàng dài bước một hai đều bước tới thiên đường, một hai đều bước, bước hoài không tới. Hàng hàng lớp lớp đã nằm im ở dưới tấm lưng ông đang nằm đó, vẫn chưa thấy nó là chốn thiên đường đang ở nơi nao?
-Em ơi! Ai nhồi nhét vào đầu óc non tơ búp nõn những lời nhọc nhằn nặng trịch đá đeo? Em đâu phải thần dân Xương Rồng Bàn Chải nên đâu thấy được tiền vàng biển bạc trên đất nước cong queo co rúm khốn nạn khốn khổ mà luôn anh hùng rực rỡ chói sáng muôn phương?
-Chính đầu óc ông mới là nặng trịch đá đeo vì bị dẫn dụ vào mê cung Toàn tập. Chính cái đầu óc ông mới bị đui mù sứt sẹo, bởi ông cũng có mắt có đầu mà không thấy không hay biết gì cả cái như nhiên. Toàn thư đang gieo rắc sự khủng khiếp, êm đềm lần lượt chảy vào thân thể từng người, chảy đi như vệt nước từ một khe nứt nhỏ, chảy mãi, trôi mãi và rồi đọng lại thành vũng lớn, che lấp tất thảy, nhấn chìm tất thảy. Nhân dân ông đang bị đẩy vào cái ao khổng lồ, mà nước thì đen quánh, bốc mùi.
-Che lấp?
-Đích thị. Che lấp tất thảy và lồ lộ tràn trề những u mê ám chướng ra ngoài. Những tòa nhà chọc trời? Những biệt thự lộng lẫy? Đó chẳng qua không từ những vật liệu bền vững rỉ sét. Không từ sự ngay thẳng trong veo.
-Nhưng thời gian thì bào mòn chúng, cái loại em vừa kể.
-Đúng. Ta đang nói về cái chất liệu xây dựng lên chúng. Ông biết đó là những thứ gì không?
-Dễ òm, con nít còn biết huống chi ta, đã từng làm vua một xứ Bồ Đề, Ô Liêu: Gạch ngói vôi vữa các thứ?
-Là ông nhìn vậy, thấy vậy, chứ thật ra những vật liệu đó là sự kết dính mồ hôi, là nước mắt, là máu, là xương cốt hàng triệu triệu sinh linh đang còn thở và đã tắt thở, đang còn nhí nhố oe oe la hét rửng mỡ sầu muộn và đã im lìm chùi lặn vào thời gian lãng quên dưới tầng sâu cát bụi. Nó đang có đó, sừng sững chọc trời, sừng sững lộng lẫy nhưng rồi sẽ tan chảy thật nhạnh chóng, ngã khuỵu nhanh chóng… Những khái niệm hay sự sắp xếp chữ nghĩa để ru ngủ con người, rồi trước sau gì cũng bị sờn tróc và lộ nguyên hình. Cái chân lý gọi là sẽ thành trở nên cái vô lý phi lý thậm tệ khi áp dụng chỉ danh cho các đường đi vào ngõ cụt xứ ông các thứ đó.
-Vậy thì, hỡi em bé đáng yêu của ta, hãy bước tới đây và cứu vớt mọi người ra khỏi lớp màu méo mó dị dạng kia đi. Không thì sớm muộn gì ta cũng bị nuốt vào bụng mất.
Tiếng cười trong trẻo vang lên, đến nỗi tóc tai râu ria lông lá các thứ đều dựng đứng cả lên, dựng đứng và chỉa ra bốn phương tám hướng, như thể bộ lông nhím đang xù lên chống chọi với nguy cơ lù lù hiện ra trước mặt. Ước chi tiếng cười kia cứ cất lên như hết ngày rồi lại đêm để đã thèm ngứa ngáy cơn khát khô khan.
Lâu sau, không biết mấy canh mấy khắc giờ ngày đêm, tiếng nói của hoàng tử bé Xanh Tắc cất lên:
-Trời đất không cứu nổi huống chi ta!
-Sao vậy cậu em bé bỏng?
-Vì con đường đi các ngươi chọn chỉ toàn rắn rết, bò cạp, hùm beo, lang sói nhe răng há mõm.
-Có thật đấy, vàng và bạc và hùm beo lang sói các thứ đó em.
-Những rừng tre trúc, những trái bom nước khổng lồ trên đầu… sẽ hóa kiếp cho nhân dân các ông sớm lên thiên đường đó nghe. Tới đó thì gọi là cái Hội thiên đường!
Nghe ba chữ Hội thiên đường, hắn sướng như điên, nhảy cẫng lên, chút xíu nữa là rớt vào cái lỗ đen ngòm.
Cơn phấn kích lắng xuống, quanh hắn mọi thứ đều trở lặng như tờ. Không gian nở ra lỏng bỏng thứ cháo lú. Hắn hoảng hốt la lên:
-Hoàng tử Xanh Tắc, ngươi ở đâu, chớ bỏ ta.
Tiếng đồng vọng
-…ớ ớ… bỏ ta – cái thứ âm thanh nghe rền rĩ, thê lương thậm tệ.
Âm thanh rền rĩ kia khiến hắn cảm thấy như đang rơi tự do vào hang lỗ đen đến tận cùng đen.
Hắn mỏi mệt và thiếp đi, sau khi ăn tiếp một chén khí trời và uống những hạt sương đọng trên ria mép qua vụ tranh luận tranh hùng gay cấn.
*
Hắn không rõ mình đang thức hay ngủ và có còn trong khu mộ địa nữa không, hay lạc đến xứ sở của hoàng tử bé, hay bơi ra biển cầu cá mênh mông nước đen số phận người đàn bà mang thai trên kinh Đồng Tháp?
Đang mơ màng sự thức ngủ ngọ nguậy trong bó thần kinh chật hẹp, bổng dưng hắn nghe tiếng rầm rập bước chân diễu hành làm hắn tỉnh táo.
Đoàn quân trùng điệp thẳng bước, trùng điệp tựa khu rừng cỏ lau ngút ngàn.
Những người diễu hành thảy đều cụt đầu, gãy tay, què chân. Trên đầu đội thứ mũ gì đó không phân biệt là mũ cối, tai bèo hay nón sắt; chân đi dép rọ xỏ quai lốp xe hay giày botte de saut? Cũng không phân biệt súng mang vai sản xuất từ Nga Tàu Tây Mỹ, là AK hay M.16?
Dẫn đầu là những lá phướn rách bươm, là loại cờ từ đỏ tươi biến thành đen bầm nhuộm thứ nước từ thân thể những chiếc đầu cụt, tay sứt, chân què nhưng khi lật phật trong gió thì vẫn gọi là cờ các thứ. Tất cả đều lầm lũi mà rầm rập bước đều bước một hai. Hết đoàn quân này tới đoàn quân khác một hai đều bước lướt qua, rầm rập mà nhẹ hơn cơn gió thoảng. Những chiếc đầu cụt hiên ngang ưỡn ngực về phía trước, banh lồng ngực, để trần ruột gan phèo phổi ngũ tạng lục phủ, phun ra phèo phèo những hành khúc quái gỡ.
Hắn dỏng tai nghe và mở tròn mắt nhìn. Nghe và nhìn và rung lên mối cảm hoài chứa chan nỗi ngậm ngùi thời cha anh bóc vỡ núi Trọc Đầu cứu nạn cứu khổ dân nghèo xơ xác, động cỡn bơ sữa ngoại bang hung hãn.
Hắn muốn gượng dậy nhập theo đoàn quân diễu hành, nhập vào cái hào khí phừng phừng lửa đỏ cháy rực nhà cửa ruộng vườn, lâu đài phố xá; thui đen những cây đuốc sống, thắp sáng quê hương cho khắp năm châu bốn biển nhìn thấy sự anh hùng rất chi ba trợn, ba rọi chính nghĩa tà gian dùi cui song sắt búa đe các thứ. Nhưng hình như, phải hình như là như thế, bồng cả tấm lưng hắn dán chặt trên nóc nhà mồ, chỉ có thể nghiêng trái, nghiêng phải, hoặc quá lắm là ngồi nhổm dậy, mông vẫn bám chặt trên lớp xi măng ốp đá granit láng tưng thường có ở các lăng tẩm lãnh chúa xương máu.
Cuối cùng đoàn quân trùng điệp tan vào màn đen đặc lớp nhớp, tan như dải mây trắng tang trôi ngang đầu, trôi về phía nào đâu đó phiêu diêu miền địa phủ.
Hắn thẫn thờ đưa tay rờ vào tay và chân và đầu. Đầu vẫn nguyên vẹn chưa bay mất; tay chưa cụt, chân chưa què. Hắn là người lành lặn giữa chốn toàn bóng đen đặc sệt này. Hắn bị đẩy ra mép rìa cuộc háo hức bước tới. Không biết nên khóc oe oe hay cười đến vỡ tung tấm màn đen quái gở?
Khi dòm xuống chân, bất thần hắn thấy một đốm sáng từ ngôi mộ gần đó bước ra. Một đốm nữa từ cách đó không xa bước lại. Và hai cái đốm vật vờ đó cuộn lại, mọc lên hai hình nhân, một không đầu, một mất hẳn phần mặt, chỉ có hai hốc mắt. Cả hai đều không chân tay, ruột kéo lòng thòng như sợi dây xích sắt khua loảng xoảng vào các mộ đá.
Hai hình nhân bước tới và ngồi xuống sát ngôi mộ hắn đang dán lưng. Những vệt sáng nhảy nhót như hai đứa trẻ tung tăng chạy nhảy dưới bóng trăng khuya. Cả hai đâu chừng mười tám đôi mươi. Hắn muốn chạy tới ôm vào lòng và cùng nhảy nhót, nhưng cái mông đít đã bám chặt vào quá khứ tong teo có dấu hiệu đang chảy trượt nỗi sợ hãi hiu hắt buồn đau.
Hắn hỏi trong đầu hắn: Cớ sự chi mà cả hai đều lộng lẫy tang thương ngẫu lục anh hùng đến thế? Cớ sự chi mà hai người ôm chặt nhau và khóc và than, rầm rì to nhỏ, sùi sụt hạnh phúc và khổ đau? Ai xô đẩy hai người tới bờ vực cheo leo thảm thương trần truồng gan ruột? Kẻ nào đã moi mắt, chặt đầu, bẻ tay chân hai người? Hắn lảm nhảm tung ra những trận than vãn, cật vấn của những râu ria điệu bộ đánh lừa cái đói cái khổ hoành hành dữ dội tem phiếu hộ khẩu nhân dân.
Hắn đang nằm im trên nóc, căng mắt ra tìm kiếm, vểnh ngược hai tai nghe ngóng trần gian chết đứng bóng đen như hũ nút nhét thật chặt, kín bưng kín mít mịt mùng, thì bất ngờ có tiếng động khẽ và rồi những tiếng nói hao hụt cất lên:
“Tớ mười lăm tuổi, đang còn cắp sách tới trường, tan học phụ bố mẹ tớ nhặt phân trâu ngoài đồng thì có lệnh lên đường. Tớ vác khẩu súng nặng hơn những thúng phân trên đường mang vác về nhà. Người ta nói rằng “các đồng chí vào Nam để xây dựng lại nhà cửa cho đồng bào bị đế quốc tay sai đốt phá, các đồng chí sẽ phải dạy các em bé bị đói chữ bởi chính sách ngu dân của Mỹ Ngụy…
“Còn moa thì rớt Tú Tài. Hết đường trốn nên phải nhập ngũ. Ở chiến trường chưa đầy tháng là bị một quả đạn pháo rơi trúng ngay toán quân moa ngồi kích trên vệ đường. Moa chỉ kịp nghe một tiếng nổ long trời dậy đất và một màn đen dày kịt. Chấm hết. Không nhận biết đâu là đâu và điều gì xảy ra nữa cả.
“Tớ thì đụng trận liên miên, hết trận này đến trận khác. Nhưng mà mỗi khi đặt chân vào làng nào đó, thậm chí một xóm nhỏ… vừa mới nghe tin đâu đó về sự sẽ xuất hiện của chúng tớ hay nhác thấy bóng chúng tớ xa xa thì tất cả già trẻ gái trai đều gồng gánh, bồng bế nhau trốn chạy, như thể chúng tớ là những hung thần, ác quỷ. Cứ một hướng chạy về phía các cậu, chưa hề thấy họ chạy lên vùng chúng tớ giải phóng tự do. Tớ không hiểu nổi. Những lúc dừng quân, tớ tự hỏi: Tại sao chúng tớ đổ máu xương giải phóng cho họ khỏi ách kềm kẹp… mà họ lại không thích chúng tớ, không thích chính nghĩa của chúng tớ, họ khinh ghét, sợ hãi chúng tớ?
“Chuyện đó, cấp cao của toa rõ hơn ai mà.
“Ừ. Tớ thấy họ sợ hãi chúng tớ, họ khinh ghét chúng tớ, chưa có người dân nào chạy về phía chúng tớ cả. Chưa bao giờ… Trừ phi…Tại sao…Tại sao?
“Tại vì như vậy nên bây giờ moa và cậu mới thật là anh em bạn bè với nhau, phải không?
“Phải, qua một trận chết chóc hãi hùng chúng ta mới thật sự là bạn của nhau. Chớ chi mà lúc khi còn sống, chúng mình nhận ra cái sự anh em đồng bào ruột thịt máu mủ, nhẻ.
“Ừ, thật tiếc…
Câu chuyện đột ngột chấm dứt. Hai cái bóng lờ mờ thực hư như một làn khói mỏng, tự tách đôi ra rồi tan vào khoảng không chật hẹp trước những hàng bia mộ.
Rất lâu sau đó, hắn nghe như có những tiếng nấc nghẹn bị nén lại, vỡ bung bay ra mùi nhang khói mộ chí. Rồi lại tiếng cười trong veo trẻ thơ trăm năm vọng lại mơ hồ hết mực. Những âm động cất lên rụt rè như kẻ phạm tội.
Hắn muốn biết hai con người kia là ai, từ nơi chốn nào ngồi bên nhau rồi tan nhanh? Hắn không sao biết được. Nhưng chắc chắn lỗ tai và mắt hắn không hề bị đánh lừa? Mà cũng rất chi có thể chỉ là những ảo giác, ảo mộng?
Chớ chi em bé Xanh Tắc thân thương còn bên cạnh giờ này. Em sẽ thổ lộ nguồn cơn tâm cảnh tâm can cho ta rõ ngọn nguồn. Em đã bỏ ta đi. Ta một mình nhìn mà không thấy, nghe mà không trọn, bởi vì ta đang bị giam hãm trong hóc kẹt tăm tối triền phược, u mê này quá chi là lâu!
Phải rồi – Hắn kêu to và nhẩy cẫng lên. Cú nhảy cào cào châu chấu khiến cả mảng đáy quần phát ra một tiếng gọn trơn: “tẹt” như cú bấm nút và níu hắn lại.
Với tư thế không ra ngồi, không ra nằm, chỉ trong một sát na nhỏ nhít bóng câu, hắn nhớ ra đoàn diễu binh. À, thì ra vậy. Rất có thể rất ư chi là thân thiện tình cảm đồng bào ngàn năm lên rừng xuống biển, hai anh đi dép lốp xỏ quai và anh đi giày saut đã nhận ra nhau. Nhận ra và ôm nhau khóc, ôm nhau cười thổn thức trận trận càn khôn chi địa. Mà sao đến cớ sự đó mới nhận ra. Tại sao ngày xưa còn bé trần gian không nhận ra, ôm nhau nhảy múa? Ai, kẻ nào lừa phỉnh các người. Những tên hung tàn bạo liệt bạo dâm tà ma ác quỷ nào đã xô đẩy các người tới chốn ruột đoạn xương lìa, óc tim méo mó những lời ma mị “hồ hởi quang vinh”?
Hàng tràng câu tra vấn bắn ra như vãi trấu, mà tuyệt nhiên không tới đích.
Hắn đột ngột đứt hơi hoài cảm ngậm ngùi.
Hắn tự ngó vào cái bản mặt bản lai diện mục của mình.
Mình y chang không khác chi là. Và chợt nhớ mình cũng rất có thể là đứa con được ỉ ra từ lỗ mồm của thằng cha vĩ nhân vĩ đại từ Toàn thư Toàn tập dạng háng bước ra và kêu lên: Ối trời, hai trăm năm chục mạng người thành bột ở dưới kia có gặp cha hắn, cha hắn có ôm lũ họ và khóc và cười, và nhỏ to tâm sự đầm đìa máu me nước mắt?
Nhưng hắn không mong gì cha hắn đổi lòng và khóc và cười với lũ người tai bèo nón sắt. Cha hắn đã tôi luyện trong Toàn tập Toàn thư đích thị sáng mắt thế gian trợn ngược trợn tròng. Cha hắn không dễ gì phản bội cái trật tự chắp vá lủng lỉu toòng teeng kiên định kiên trì tiến lên, tiến mãi mà không biết tiến tới chốn nào?
Hắn bải hoải châu thân, co rúm lại khi nghĩ rằng ông ta đang quàng vai bá cổ, đàn đúm rượu chè gái gú các thứ với lão Diêm Vương thổ tả!
Cả hai đang ngập lút niềm khoái dục, đâu còn thời gian tẩy rửa bộ não rong rêu phủ kín.
Diêm Vương và cha hắn đang thò tay vào bên trong những chiếc xú cheng xì líp các em các nường ca ve ruộng rẫy với niềm phấn kích của những thằng già mất nết đang cưa sừng làm nghé…
4*
Hắn không còn ý niệm về thời gian mà bầu trời thì trong xanh, những lọn mây trắng vagabond lang thang trên đầu, chậm rãi như tấm thân thanh tân ngà ngọc thả trôi tự do.
Hắn ngước nhìn chung quanh. Những mái nhà cong vểnh đủ các loại sắc màu uốn éo phố cổ chen lẫn với vẻ lộng lẫy nhầy nhụa về đêm ở khu Monpartnasse thuở hồng hoang đứng đường. Những hàng săn lẻ, lệ liễu thẳng tắp. Những lối đi trải sỏi thẳng tắp. Những ngôi mộ cao thấp tầng tầng uốn éo quanh một đài tháp cao đặt hình nhân bằng sáp, mắt sâu, má hóp, đầu chụp mê và cằm lưa thưa chòm râu thẳng đuột; chung quanh có đài phun nước, có thảm cỏ và những lùm bụi. Khu đèn đỏ Geylang là đây, uốn éo choàng khăn phu-la miệng phì phèo điếu thuốc.
Cả khu nghĩa trang râm bóng và yên lặng tuyệt cùng. Những khóm hoa vung vẩy sắc màu. Những cánh bướm vung vẩy chao lượn vờn quanh. Và tiếng chim cuốn theo gió thong thả vung ra những âm giai âm điệu cao thấp réo rắt.
Không rõ đang là bình minh đỏm dáng hay đang đổ tiếng gà gáy trưa eo óc hay tà dương lỗi nhịp trống thu không? Hắn cóc cần biết thời gian là thứ quái qui thổ tả gì, bèn thòng hai chân và nhảy xuống. Cú chạm đầu tiên trên mặt đất làm hắn đau khớp háng. Hắn thò tay vào háng nắn nắn cục thịt dư nghẻo đầu sang bên buồn bã, rồi đứng lên và bước đi, bước mãi hoài trên những lối đi trải sỏi, những hoa, những cỏ và bướm bay. Hắn vòng quanh đài phun nước, thảm cỏ. Bước. Bước ra hay bước vô? Không biết. Cứ trước mặt vòng quanh mà bước.
Ngang qua lùm cúc dại um tùm sát bệ thờ, hai sinh vật đang ôm nhau, đang sờ soạn, hôn hít. Hắn dừng lại và nhìn. Nhìn và thấy hai người như bức tượng cẩm thạch ở quảng trường nước Ý, mà hắn suýt chết cóng vì đã từng lang thang ghé thăm nhiều lần trên các trang sách mảnh báo lung tung. Đầu hắn lóe đốm lửa leo lét, bật ra như đường ống nước bị vỡ: Dạ khúc tình nhân! Rất thơm tho mĩ miều rất mực chi là. Hắn lầm bầm lẩm bẩm: Giấc mơ xưa khăn phủ vành sô. Có yêu nhau ngọt ngào tìm nhau. Chết bên nhau thật là hồn nhiên… Ờ, cứ hồn nhiên mà chết trong nhau – hắn lảm nhảm và bỏ đi.
Hắn tiếp tục hồn nhiên bước. “Bước đi không thấy phố thấy nhà”. Anh Phố cổ phố Geylang Monpartnasse đẳng cấp Toàn thư Toàn cầu này kỳ cục, cứ cong queo và thẳng tắp.
Hắn quyết định rẽ. Không. Bước thẳng. Không, có rẽ. Không rõ rẽ trái hay rẽ phải thế nào. Cứ rẽ và rẽ.
Lại một đôi khác phơi tấm thân nhộng từ kén tằm chui ra, ngo ngoe đôi chân dài trắng phau, trắng từ gót lên tới đầu. Cả hai đang vật nhau trên bệ thờ lát gạch men xám trước tấm bia mộ. Nhang khói và những loại trái cây các loại bị hất lăn lóc sang bên, bó huệ trắng và bình cắm hoa lăn nghiêng run rẩy, Những chân nhang đỏ bật rên, tấm chân dung khắc họa trên bia mộ khép mắt, lăn dài hai hàng nước màu trắng bợt nhạt… Tất cả đều ngậm ngùi cúi mặt nhắm mắt để khỏi phải trông thấy thằng cha đè chết, bóp nát con mụ nhão nhừ xương cốt. Con mụ bị bóp cổ hay sao đó, bật rên ư ử như con chó ăn vụng bị ăn một quả đũa bếp. Con mẽ bật lên, đè ngược thằng cha chết tiệt miệng tiếp tục rên đau đớn thê thảm.
Bên phía kia, phía đối diện với lối đi có hàng cây săn lẻ, lại những thằng nhóc và con nhóc ôm quấn lấy nhau, đá hất bình hoa và bát cắm nhang lăng công cốc, nối gót anh chú của chúng bày ra cảnh tượng văn hóa diêu bông tấm cám trên bệ thờ không cần phải che chắn, nấp trốn, công khai như bầy thú hoang về chung sống với những người sống và những người chết, bên dưới kia.
Một đám khác đừng ngồi lố nhố như nghệ thuật sắp đặt đường phố, thản nhiên đưa những cánh tay khẳng khiu và thản nhiên đưa những vật nhọn găm vào bên dưới lớp da nhăn rúm ró. Chúng lăn ra, thở phỉ phì, bọt mép sùi trắng, bay tít cung mây. Mọi thứ lướt qua mắt hắn dần mờ đục và không thể phân biệt được nhan sắc trong đầu bít bùng tối đen!
Chẳng ai buồn gì nhau. Đương nhiên cái trật tự phô diễn công khai trình tấu những mặt trời ban ngày và ban đêm của các vì sao.
Bệ thờ rung rinh đau đớn tột đỉnh tột cùng xót xa. Tấm bia mộ dính cứng vào gờ gạch cũng rung bần bật. Hắn định gỡ để xáng vào đầu thằng cha vũ phu đánh đấm đàn bà, cái loại người xa rời ý thức bình đẳng giới. Nhưng hắn kịp dừng tay ý tưởng điên rồ. Hắn nhớ tới gót chân ngày xưa và từ bỏ ngay ý định gây gỗ vô tích sự vô cớ.
Đó là mấy thế kỷ trước hắn cũng dùng gót chân định đá vào hông thằng khốn nạn giựt sợi dây chuyền vàng em chị sồn sồn sựt sựt rất mực ở trạm xe bus. Hắn chỉ vừa mới có ý định giơ chân lên, nhưng thằng khốn nạn cướp giật đọc được ý nghĩ của hắn, nhanh như chim cắt bẻ quặt chân liệng hắn ngã lăn công cốc tựa chiếc lon rỗng khua trên mặt đường lởm chởm đá. Xương sườn xương sống kêu lắc cắc, đau đến cả ông bà ông vải dưới địa phủ âm cung cũng bật nức nở. Vậy mà em sồn sồn má phấn môi son không cứu hắn, hỏi hắn đau đớn chỗ nào, lại chun mỏ, há họng la làng nước. Nay hắn không dại nữa và bỏ đi, kệ mẹ thằng cha và con mẹ vật lộn nhau. Cứ vật. Mệt rồi sẽ dừng cuộc đấm đá và nghỉ và phôi phai.
Hắn lắc đầu ngán ngẩm. Lạc vào thành phố đèn đỏ cổ kính tôn nghiêm cà chớn, sao thấy lắm chuyện cong queo uốn éo thẳng đuột lươn lẹo tình tứ tình tang nhiều như vãi trấu đến vậy?
Hắn muốn về nhà nhưng không biết nhà ở phương nào. Không dám chắc có hay không có nơi ngụ cư, mà cũng không lần ra đường về khu cư ngụ, cứ lộn lên lộn xuống lộn ngang lộn dọc hoài hũy.
Sự lộn vòng vòng khiến hắn khát khô cổ họng, khát lên tới đỉnh đầu, xuống gót chân, bay thẳng vào mắt… bèn vội vã thè lưỡi liếm sương trên hàng râu mép xuội lơ. Sương khô cạn. Râu xoăn lại có thể bóp vụn thành bụi bũn. Hắn há họng hớp liên tục mấy hớp khí trời vào bụng. Nhưng khí trời ở đây có mùi tanh, vị khai nồng và mùi phân người phơi nắng. Nhưng đã lỡ rồi, cứ nuốt vào bụng, không thể khọt khẹt nhổ ra được.
Hắn lang thang lếch thếch lôi thôi cúi gằm đếm từng ô gạch lát trên các lối đi cong thẳng gãy khúc ứ hự thuyền quyên các thứ. Hắn nhìn thấy dưới mỗi ô gạch là những hình nhân èo oặt đau đớn, là khuôn mặt hắn hớn hở quàng vai nỗi khổ đau, là những khẩu thần công súng lục xếp hàng để bắn vào quá khứ và bắn cả vào tương lai. Hắn mãi miết đếm có tới triệu tới tỉ viên hình hài phơi ra xương cốt, phơi ra nụ cười và nước mắt, bóng tối và đốm sáng thoi thóp…
Cơn cúi gằm lôi thôi đụng phải tấm thân mềm oặt bông gòn.
Giọng nói hùn hụt, nhỏ nhẻ nhỏ nhẹ cất lên chờn vờn:
-Ông anh ơi!
Hắn không cúi nhìn.
-Đi em đi!,
Cái giọng nghe sao nỉ non quặn thắt, khiến hắn dừng lại và nói:
-Thì ta đang đi, đang bước tới bờ vực tồn sinh đây – và tiếp tục bước.
-Mở hàng ông anh. Mấy ngày nay em chưa có gì trong bụng. Một tô hủ tíu thôi cũng được, ông anh.
Hắn ngoái cổ:
-Chưa ăn? Mà tới mấy chục ngày?
-Dạ, chưa có gì trong bụng từ năm ngày nay.
-Năm ngày? Sao không một hai, năm mươi? Ngươi cứ ăn khí trời như ta. Suốt đời ta ăn khí trời trong suốt và uống sương vẫn mập căng nhăn răng sống rất chi là tự tại tự nhiên trên cõi đời này. Ăn chi ba cái thứ hủ tíu hủ tung?
-Đừng đùa giỡn chế giễu nữa, anh. Em đói quá rồi. Chết mất. Đi một cái thôi, anh.
Cái giọng nài nỉ ỉ ôi nức nở khiến hắn mủi lòng, quay lui và ngó xuống. Một con búp bê xinh đẹp, quá đỗi xinh đẹp hắn thốt lên từ sợi thần kinh nào đó qua con mắt vừa đụng phải. Con búp bê bị ai đó nhúng nước vô cùng nhẫn tâm tàn bạo, ướt nhão tơi tả dầm dề từ ngón chân lên tới đầu tóc. Con búp bê nõn nà héo rũ, run rẩy xác xơ như sắp chết thật. Hắn hoảng hốt, ngồi xổm đỡ đầu búp bê, ra lệnh:
-Há miệng ra, há to ra và cứ hớp thật nhiều. Há to ra và hớp và nuốt. Nào, làm đi, Ừ, cứ vậy, ăn nhiều vào – hắn nói giọng vỗ về ra lệnh tàn phai.
Vài nhiều cặp tình nhân ôm eo ếch xà nẹo đi ngang qua, bước thẳng không hề mở mắt nhìn chút đỉnh cái sự thể ngẫu nhĩ đang phơi trần trên mặt cỏ nát nhứ nhừ. Ui hùi, hắn nghĩ, hình như lũ chúng là cái thứ đui mù què chột bất nhơn bất nghĩa tứ tung – hắn lầu bầu lúng búng rầu rĩ. Lại vài nhiều cặp nữa bước qua, bước thẳng. Cái tụi không tim óc – hắn lại tiếp tục lầu bầu.
Búp bê mà chết thật thì thật là đáng tiếc. Hoàng tử bé Xanh Tắc đã bỏ ta đi biền biệt. Còn em, mới chỉ vừa hội ngộ bất thần, thì cũng lại tới lượt em nữa sao, sự trớ trêu ra đi? Quả, ta thấy ta đang lạc dần tiếng ru hời à ơi, mất tiếng kẽo kẹt tao võng đong đưa. Búp bê biến mất thì ta sẽ buồn biết mấy?
Hắn đưa tay lên mũi, vạch mắt, nắn nắn bàn tay lạnh ngắt.
Hắn không biết phải xoay trở thế nào thì ngay đó, bà lão còm cõi già nua xuất hiện. Bà mặc bộ bà ba đen, vá chùm vá đụp, đầu đội nón cời, tay chống gậy, vai bên kia mang một túi đệm cũ đến hơn ba thế kỷ, bước như kéo lê quá khứ xổ tung. Chung quanh trước sau là váy ngắn chân dài với những cặp mắt vô hồn, những cái đầu vô cảm. Bà lão dừng lại trên cây gậy. Cả cây gậy và tấm lưng còng đều cúi xuống, hỏi:
-Mần sao vậy?
-Chắc chắn em nhỏ này chưa ăn khí trời từ ba thế kỷ rồi, đói quặn thắt gan ruột!
-Là cháu bé đó? Nhưng sao lại không khí?
-Dạ khí trời. Đích thị cháu bé đó.
Những chân dài, váy ngắn, quần jean lướt qua. Những cú ôm siết nghẹt thở quấn lại, bỏ lại bà cụ chống người trên cây gậy, thò tay vào chiếc túi đệm cũ kỹ, móc ra những tờ bạc lẻ cong queo, rách nát:
-Con chạy ra đầu kia mua hộp sữa, chai nước, ta có chừng này. Mau lên – Bà nói như ra lệnh và bỏ đi.
Những tờ bạc lẻ cong queo im lìm khép nép nằm gọn trong tay và hắn kịp nhớ lại, tức thì chổng mông luồn vào gậm giường. Hắn xới tung thùng gỗ thông chứa đạn cối 82 ly, hắn vét sột soạt thùng các tông lương khô. Những tờ giấy bạc mới cứng biến mất như những linh hồn chết trong các hầm mộ tập thể. Những linh hồn em bé, bà già ông già, nông dân phụ nữ phụ nam tay không chạy trốn vào cái hố tập thể nông xoẹt trải dài từ rừng xuống biển, từ phố phường đông đúc ra tận miền quên hẻo lánh…
Hắn ngơ ngác nhìn một lúc bàn tay rướm máu trước khi bật dậy, co giò chạy bay tóc. Hắn chạy theo kiểu cách vận động viên đua tốc độ. Hắn vòng vèo quanh co, ngang dọc, muốn rơi rụng cả hai chân và quay về Athens, bỏ lại đằng sau cánh đồng lúa mì lúa mạch chim chóc, trên tay cầm hai vật thể lạ hoắc, như chiếc dép đứt quai và một mớ lon ống móp méo . Hắn thở hồng hộc như trâu sau trận chọi tơi bời hoa lá lễ hội hấp hối và quỳ xuống lay lay em búp bê. Mắt em búp bê khép, miệng mím chặt, khuôn mặt trắng bệch. Lại đưa tay lên mũi, vạch mắt, sờ ngực, giựt giựt chân tóc. Tất cả lạnh ngắt như một tảng băng trôi lạc từ Bắc cực. Hắn hoang mang đến tận cùng tan nát.
Hắn đã hiểu ra cớ sự. Tự dưng nước mắt rơi tự do, rơi lũm bũm ướt dầm dề khuôn mặt em bé búp bê, ướt dầm dề tấm thân bé bỏng của em. Hắn nhận ra hắn đã khóc. Một cuộc khóc tồn sinh chia ly, ly kỳ có một không hai trong đời hắn. Trận khóc kéo dài nhiều ngàn năm. Nước mắt thành sông thành suối, thành lũ ống lũ quét ào ào đổ xuống. Đổ xuống ầm ầm nhưng không tống khứ sạch sẽ rác rưởi và bụi bẩn thế gian. Chỉ có hàng đống bầy hầy, lù lù liên kết, bám chặt tay vịn và tung hê rác rưởi muôn năm.
Hắn bất lực và buồn bã bế em bé lên hai tay dài hơn tay vượn, thủy tổ của loài bã đậu cứt dê. Hắn bước đi loanh quanh trong nghĩa trang và đặt em ngồi trên bộ rễ gốc bằng lăng cổ thụ. Hắn nhìn em, trông chẳng khác chi Phật bà Quan Âm độ lượng độ trì.
Hết ngày rồi đêm. Đêm tắt trở lại ngày. Ngày và đêm quàng vai bá cổ bầy người dửng dưng, hú hí rửng mỡ mà không cách gì làm em bé mở mắt mở miệng.
Ban ngày, xác em bé khô quắt quéo, xạm đen. Nhưng đến đêm, em trở lại hồng hào xinh tươi, bốc mùi, thứ mùi hương thơm ngào ngạt bông dú dẻ, chành rành ngoài hàng rào, như những vòi lan Hoàng Thảo trong rừng sâu. Bóng đêm và mùi hương xóa sạch những vết xạm đen khô quắt quéo. Em thật tinh khiết, thánh thiện. Hắn mong sao cả thế gian này là đêm mãi mãi, là đêm trường cửu, trường lưu tồn nghi mỹ miều thánh tẩy trần gian. Khốn nỗi, cái lệnh ước muốn kia chống lại hắn và ngày lại bật sáng bạo liệt ác ôn. Xác em lại khô quắt queo đem xạm. Hắn buồn rầu nhìn em bé. Những hộp sữa và chai nước móp méo buồn bã khép nép nhìn em và bật khóc.
Suốt cuộc chết chóc lìa trần của em bé, hắn không rời xa em nửa bước. Đói đã có khí trời trong suốt. Khát đã có những giọt sương bám trên râu. Hắn hớp và thè lưỡi liếm. Hắn cũng tạm no trong cơn mỏi mệt rũ liệt tứ chi đầu óc.
Ngày kia không biết ngày nào, khi dàn đồng ca giun dế nổi lên, khi những cặp tình nhân chết trong nhau thật là hồn nhiên, thì em bé, mắt vẫn nhắm miệng vẫn mím chặt, thốt ra những âm âm giai âm điệu ngọt ngào từ núi cao Maya, rớt xuống:
-Em biết ơn anh vô chừng vô đỗi, hơn trời cao biển rộng. Anh thật vĩ đại đời đời sống mãi trong lòng em!
-Em nói cái chi nghe lạ lùng đến vậy? Ta đâu có giúp được chút nhỏ nhoi bé mọn nào cho em, cô bé búp bê bé nhỏ khốn khổ khốn nạn của ta?
-Không, có đó.
-Chính ta đã làm em lìa trần?
-Không, em không lìa trần và cũng không phải anh làm chết em. Em vẫn tồn tại, vẫn sống cho đến ngàn năm sau nữa. Rồi mọi người sẽ biết đến sự tồn tại của em, sự hiện hữu của em trên cõi đời này như là phép thanh tẩy cho thì quá khứ gần xa.
-Đúng, đúng. Em luôn hiện sinh hiện hữu bên anh trong cuộc gặp gỡ ly kỳ rất mực như nhiên. Nhưng mà sao em lại ra nông nổi cớ sự hiện sinh bầy hầy thế này?
-Không. Em không bầy hầy. Cái bầy hầy nhếch nhác nó ở bên ngoài em, sát bên em và rồi nó túm lấy em, nhấn chìm xuống đáy.
-Ta chia sẻ nỗi đau của em, em búp bê thơ ngây trắng trong ngà ngọc. Em luôn trong trắng, mặc dù cái bóng gì đó nó bao quấn lấy em, nó nhấn chìm em vào cõi tăm tối u nhược!
-Anh hiểu ra cớ sự đôi chút?
-Ta có hiểu mà chẳng hiểu được bao nhiêu.
-Anh ở đâu?
-Ta vẫn bên em. Ta cố sức hết mực đưa em trở về ngày đầu bé bỏng, nhưng ta không thể. Ta bất lực. Ta hèn kém.
-Dạ thưa vâng. Anh không thể. Em không thể. Và tất cả mọi người dưới tầng đáy xã hội cũng không thể.
-Thưa em, vậy ai có thể?
-Người có thể thì đã biến thành bốn chân và không chân từ rất lâu rồi. Họ tách biệt với chúng ta, bởi chúng ta đang bị biến dần thành nô lệ vĩnh viễn. Nhưng mà, anh vẫn chưa nói ra anh ở đâu?
-Quên. Ta vẫn cùng xứ sở với em. Bằng cớ là ta đang ở bên em đây, sát cạnh em.
-Anh nói dối, xứ sở em là Xương Rồng Bàn Chải, không ai đối xứ tốt với em như vậy. Chỉ có những người ở xứ sở tử tế mới dám đến gần em, tử tế với em.
-Em xinh tươi, em trắng trong ngà ngọc, em trong suốt như pha lê…
-Anh chưa biết gì về em.
-Thật ra thì là ta có biết, nhưng chưa hề biết được cái chi cả.
-Kể từ cái ngày bắt đầu hội nhập hội hè tung hê, hả họng chổng mông đủ kiểu múa may đó, mấy ông cố cụ có những cái bụng to hơn vò nước,btóc dài như đuôi ngựa, sói xám anh em đến xứ em ngắm nghía, dò dè thậm thụt. Mấy tháng sau, họ ra lệnh dân tụi em phải dời đi chỗ khác. Cái lệnh nghe như sét đánh ngang tai, vừa đang sống bỗng ngã lăn lìa trần. Dân làng rụng rời kinh hoảng tá hỏa tam tinh hồn xiêu phách lạc.
-Là thứ bọn nào vậy? – Hắn hỏi.
-Em đâu biết bọn nào là bọn nào. Cả đến dân làng cũng đâu biết họ là bọn nào?
-Nhưng tại sao chúng lại đến, rồi lại đuổi các anh em cha mẹ, làng xóm ra khỏi quê hương bản quán, đoạn lìa nơi chôn nhau cắt rún đoài đoạn vậy cà?
-Em đâu biết. Chỉ thấy mọi người thất thểu cà nhắc bước ra khỏi cổng làng, nước mắt ràn rụa chảy như những con suối ầm ì ồ nỗi u sầu, khổ lụy…
Hắn xoa đầu em bé, thấy bụng sôi quặn, đau nhoi nhói.
-Đoàn người liêu xiêu ngã nghiêng, lê bước kéo theo những kèo cột rui mè phên giậu mục nát lúp xúp lò dò cà nhắc lắc lư bên lũy tre như muốn kéo họ quay lại. Nhưng quay làm sao được? Không riêng ai. Chính em cũng ngậm ngùi cũng tội nghiệp cho ruộng vườn bị dính chặt trên mặt đất sẽ bị xới tung lên, không còn vết tích nào của tổ tiên để lại. Chúng đâu có chân cẳng mà bước mà chạy theo? Đành rớt nước mắt ngậm ngùi nhìn nhau, lòng quặn thắt. Họ đã thu hết. Chỉ ném lại một dúm tiền lẻ không đủ năm miệng ăn trong tháng. Vèo cái, hết sạch.
-Hết sạch và no và đói và khát và rách rưới meo mốc?
-Những người đàn ông uất quá, treo cổ hay nhảy sông nhảy biển tự trầm. Những người đàn bà thương chồng nhớ con, héo rũ từng ngày rồi thân xác cũng rữa ra bên vệ đường lang thang lếch thếch ăn xin. Cái đám choai choai vô công rồi nghề thì lao vào cướp giật, xì ke ma túy bán buôn, đâm chém nhau hộc máu mồm máu mũi để có cái nhét vào bụng. Còn em chân yếu tay mềm sao dám liều mạng liều thân đánh nhau nổi, mà đánh với ai, sao lại đánh nhau? Còn xì ke ma túy em sợ.
-Sợ là phải – Hắn kêu lên cắt ngang câu chuyện hấp dẫn gay cấn éo le bi đát cuộc trần mà cô bé đang kể.
-Đừng cắt ngang, anh – Cô kêu lên – Em không thể xì ke ma túy nên em chọn con đường làm ăn lương thiện, lấy sức mình đổi lấy chén cơm, sống qua ngày, đoạn tháng cầm hơi sau khi ba em, mẹ em và các anh chị em em lần lượt gục đói rữa tan trên đường tha hương cầu thực. Nhưng mà thật ra em đâu có quyền chọn lựa. Cái thiết chế văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc nó chọn em. Cái nền kinh tế thị trường định hướng nó chọn em, nó đẩy em cái tọt rất chi là trơn tru vào cái lỗ hổng tối thui các thứ đó chớ.
Hắn gục gật đầu chia sẻ, tán đồng quan điểm nhất quán suy nghĩ tư tưởng của em.
Cô gái tiếp tục với giọng ngân nga thánh thót trong trẻo vô cương vô lượng xinh đẹp trần gian tiên giới;
-Từ một cô gái nhà quê, quê mùa lam lũ, chất phác thật thà rất chi nhà quê, em biến thành con đĩ cái rụp trong nháy mắt.
-Làm đĩ? – Hắn kinh ngạc há hốc mồm miệng, dòm sâu vào đôi mắt trong veo hồn nhiên thơ ngây em bé – Mà làm đĩ là làm cái mửng gì, ở đâu, cho ông bà chủ đại gia đại càng bụng phệ nào?
-Nói văn hoa là nô lệ tình dục, nhưng văn vẻ hay thô lậu thì bản chất của nó là đĩ; còn em thì bị bắt làm đĩ. Con đường làm đĩ của em nó nhiêu khê, khó khăn khốn khổ gấp trăm ngàn lần đi thi lấy tấm bằng tiến sĩ, giáo sư đó anh.
-Trời! – Hắn lại kêu lên – Em giỏi quá!
-Để em kể tiếp: Trên đường lang thang đói rách, hai thằng em em không chịu nổi, chạy theo bọn cướp giật. Mẹ em vừa buồn vừa đói sinh đau bệnh và lả đi bên vạt cỏ lau. Có thằng cha đi ngang qua, thấy nhan sắc em hơ hớ bèn gạ mua trinh tiết em. Mẹ thì ở trước mặt như que củi khô, em thấy rất rõ ràng. Nhưng cái trinh tiết em dòm xuống, nó trốn tận đâu đâu. Em suy nghĩ, phân vân hơn thiệt đến nỗi cái đầu em nứt toác. May mà kịp hoàn hồn thì mẹ em đã tắt thở trên tay. Cảnh tượng đó khiến thằng cha gạ tình như cơn gió gãy ngọn tà tâm và bỏ đi.
-Em vẫn nguyên vẹn trắng trong trong gang tấc.
Nhưng mà cái may và cái rủi, tủi nhục và yên ổn và bất hạnh luôn đeo bám em lủng lẳng trên vai. Sau khi lấp vội xác mẹ bên vệ đường, em lang thang vào một thành phố lạ huơ lạ hoắc. Em nhập bọn lượm ve chai, rồi bán vé số sống qua ngày cho tới bữa kia bị kẻ cướp lột sạch sẽ.
-Bọn bất lương – Hắn kêu toáng lên.
-Sau đó ma quỷ dẫn dắt thế nào mà em lại được vào rửa chén cho nhà hàng, cốt để có miếng ăn, không cần tiền bạc. Em cần mẫn siêng năng rất mực thật thà, rất chi là cật lực. Ông bà chủ thương mến em cũng rất chi là rất mực thương yêu nên cho em ở lại trong gian chứa đồ phế thải. Cũng gọi là khá may mắn. Nhưng em để ý thấy, thỉnh thoảng ông chủ mở nụ cười đĩ thõa và dúi vào ngực em chút tiền lẻ giấu vợ. Thỉnh thoảng ổng vuốt tóc em nói em chịu khó siêng năng làm lụng, vâng lời các thứ thì lên hương lên chủ không mấy hồi. Em chẳng biết lên hương là sao. Nhưng em có ý tạo ra khoảng cách qua những cú lườm nguýt của bà chủ. Em biết thân phận và giữ thế mình là con hầu kẻ ở. Tuổi ngũ tuần của ổng như trái dưa hấu mọng nước. Còn ngũ tuần bà chủ thì như trái dừa khô được phun keo đánh bóng.
Nhưng mà khốn nạn… một ngày…
Cô bật lên nức nở và ngưng đột ngột giữa chừng cuộc kể đến hồi ly kỳ éo le, gay cấn.
Hắn xót xa vuốt vuốt lên mái tóc bắt đầu khô cạn sinh khí, nửa an ủi em nửa sụt sùi cho bản thân mình.
Mắt vẫn nhắm nghiền, môi không mở, bổng em trở giọng nức nở bi thương.
-Một ngày kia… Em không thể nhớ nổi cái ngày đất trời sụp đổ đó là ngày nào, là xâm xẩm tối hay rựng đông, vì em không nhận ra tiếng gà gáy, tiếng chó sủa vu vơ, tiếng con nghé gọi mẹ. Em chỉ nhớ ổng giang tay chặn ngang, sau đó một tay vừa nhét tiền vào ngực tay kia quấn lấy mông em. Kinh hãi, em xô ổng ra, té lăn quay xuống sàn nhà, Ổng gầm lên “con mất dạy”. Em sợ quá vội quỳ xuống đỡ ổng ngồi dậy. Cú đỡ sợ hãi bất ngờ khiến ổng bất ngờ gục đầu vào bộ ngực em lên cơn nức nở, khiến em…
Cô bé lại tiếp tục bỏ lửng câu nói, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao như thể đang cố tìm kiếm chỗ dựa, như sắp giang ra đôi cánh rộng bay thẳng về phía xa xôi như kẻ đào tẩu, trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đôi môi vẫn kép chặt, và những vì sao thì ở quá xa.
Cô cong người rung lên, rung nhiều lần như thể sự sợ hãi đau đớn tột độ tột cùng đang xâm chiếm toàn thân cô gái bé bỏng. Cơn rung động nghe chỉ nhẹ hơn cái vẫy của chiếc lá đón cơn gió nhàn du thổi tới, nhưng bên trong cơ thể cô lại có tiếng sôi réo như một hòn núi to đang vỡ toác, chảy ra từng mảnh dung nham lạnh lẽo trên đôi tay hắn. Một lúc sau cô nói mà đôi môi ửng đỏ vẫn khép. Hắn không biết cô đang nói với những vì sao hay đang bắt đầu thổ lộ nguồn cơn cho hắn cùng nghe cớ sự?
-Ổng nhét những đồng bạc vào ngực em thật lâu, xoa xoa vào bộ ngực bị thít chặt bởi chiếc áo nịt chật cứng. Bàn tay ổng, ngực em và chiếc áo nịt quấn lấy nhau như nùi rơm khiến em có cảm giác toàn thân các lỗ chân lông đều dựng đứng cả lên…
Cô bé nói với giọng đều đều.
Những vì sao thì xa lắc.
Hắn thì dán mắt vào hàng cây săn lẻ, đăm chiêu.
-… Ổng bế xốc em, sải dài bước vào trong nhà vệ sinh, đóng sập cửa, khóa tay và lột truồng em ra và lên cơn thú vật. Em vùng vẫy, kêu la nhưng tất cả đều rơi vào hũ nút kín bưng. Em buông xuôi, chết ngất; đến khi mở được mắt ra thì chỉ nhìn thấy máu me đầm đìa ướt át cuộn quanh người.
Em và vũng máu nhìn nhau. Hai sinh mệnh nhìn nhau lạnh lẽo, cô độc, oằn oại đau đớn không cùng. Đau đến tận cũng những chố được giấu kín. Toàn thân ê ẩm toàn diện, ê ẩm tới đỉnh đầu ngón chân.
Nghe tiếng lục cục, bà chủ tông mạnh cửa toang hoác bước vào. Ngó thấy cặp mắt trợn ngược trân trân giận dữ đùng đùng thì mới hay đó là cái nhìn đã tá hỏa tam tinh, thất kinh hồn vía y như đang nhận những cái tát của Thiên Lôi. Bà ta đùng đùng tam bành nổi cơn điên có lý, lăn xả quơ cây lau sàn nhà đập tới tấp tơi bời dập nát như đập ruồi muỗi. Em tháo chạy tán loạn một cuộc rượt đuổi săn lùng thua trận. Cứ vậy mà chạy bán sống bán chết, chạy đến hụt hơi tắt thở mới ngã vật ra.
Mở được con mắt tím bầm mồng tơi, lại một cuộc tao phùng mới mẻ đẫm lệ ướt mi. Đó là một cái thằng ma cô dìu em ngồi dậy, dẫn em vào quán hủ tíu bên đường. Cái tô hủ tíu nóng hôi hổi kia làm cho cơ thể em hồi sinh, máu trong người chảy trở lại, rần rật. Cái thằng ma cô ấy dẫn em vào nhà nghỉ, tưởng nó tử tế cho em nghỉ, không ngờ nó lột truồng và hùng hục cấu xé em như hổ đói vồ mồi. Em chết trân chết trối, chết lâm sàng có chứng cứ hẳn hoi trên tấm ga xỉn màu mỡ gà nhớp nhúa, lem luốc.
Mà chưa hết đâu, tỉnh ra nó liền dắt em tới quán Karaoke trá hình, nhấn em vào đó. Em bắt phải rót bia và uống với khách. Rồi lên giường với khách, có ngày tới hai ba chục lần lên giường xuống chiếu. Nhưng tiền thì bà chủ và thằng ma cô tóm sạch, không để cho em một xu dính túi mưa móc.
-Ác ôn côn đồ. Ta sẽ xáng cho chúng mấy bạt tai, đá đít cho lăn cù lăn chiêng mới đã nư – Hắn lầu nhầu nổi trận lôi đình trong cổ họng – có thể ta sẽ truy tố theo điều 888 bộ luật sự hình.
-Anh đòi truy tố ai?
-Cái lũ cà chớn xâm hại kẻ khác.
-Không dễ đâu anh. Họ là những ông bụng to còn hơn người đàn bà mang thai, là những ông râu ria nhẵn nhụi áo quần bảnh bao, lại có ông bằng tuổi nội em, cũng có thằng chỉ mới có lông mép râu lún phún. Họ móc bóp ra, em thấy toàn đô la, tệ, ơ rô; có tên tháo chiếc nhẫn vàng chóe. Nhưng mà những thứ đó em chỉ kịp nhìn thấy chứ chưa bao giờ cầm được trong tay…
Cô em đột ngột im bặt. Em khô rúm lại như hòn than củi. Hắn giật mình ngó xuống rồi ngó lên, hoang mang đến tột cùng tột độ.
Mặt trời dọi thẳng vào mắt.
Lạ, cứ hễ mặt trời ló ra là cô em chạy trốn?
Ban ngày là cái thứ chi chi mà tàn nhẫn tàn bạo ác liệt với em như vậy?
Mặt trời là cái thứ hung thần ác quỷ dạ xoa chi mà hễ ló mặt ra là nó nhăn răng há miệng hù dọa em sợ hãi trốn chạy trối chết, cơ man là nỗi sợ hãi, hãi hùng khiếp vía?
Câu chuyện em kể chưa hết. Em còn giấu ta nhiều thứ chưa nói ra, chưa thật lòng thật dạ với đức vua anh minh ngời ngời đìu hiu xơ xác này là trẫm, không là ta. Em chưa nói cái đám ta bà mèo mả gà đồng nào xô đẩy cuộc tồn sinh của em và cha mẹ em, anh em em và mọi người chung quanh em ra nghĩa trang nghĩa địa xó chợ đầu đường tang thương ngẫu lục đến chừng ni?
Phỏng có ích gì khi em cố tình giấu ta, cố tình giấu ta hỡi em bé búp bê trong suốt?
Đầu hắn muốn nứt toác ra làm 8 khúc rồi 9 đoạn. Toàn thân dập dềnh sóng xô gió táp mưa sa bão bùng đợt đợt.
Hắn ngáp ngáp mấy cái, làm như là cái 8,9 đoạn đứt lìa gãy khúc kia sắp nghiền nát hắn như những cỗ máy nghiền thịt.
Hắn vô cùng mệt mỏi thẫn thờ. Hắn đứng lên, không ngồi bên cạnh em búp bê nữa. Em đã khô tóp, thu nhỏ lại rồi. Hắn nhún người, vung tay đá chân mấy cái đụng vào khối không khí mỏng tang phát thành tiếng lốp cốp, lắc cắc… Hắn hớp một chút khí trời, liếm một chút sương đêm và nhìn sững vào thân thể em bé, một vật thể lạ sáng ngời như một vì tinh tú sa xuống vũng bụi đường vấy lấm.
Hắn ưỡn bụng nhìn khắp thế gian. Vẫn vậy. Vẫn xà nẹo dính cục. Vẫn những bước chân mỏi mệt rơi rớt đờm dãi lòng thòng kéo lê trên những ô gạch màu. Vẫn những người còn thở cúi khum thắp nhang cho những người tắt thở. Những đóa hoa, những cánh bướm những tiếng chim trên cành cao đều đều hòa vào sự cúi gằm bươn bả tất bật tả tơi trên các con đường các loại, loạn xà ngầu hồng hộc những lo toan và mưu toan các thứ.
Hắn quay lại nhìn em búp bê. Hắn không lòng dạ nào rời đi.
Và hắn bật khóc nức nở giông bão.