Không gian lặng lờ và nêm chặt
khi xe dừng trên đường, binh lính kiểm tra
kiểu và số xe, trong khi có anh cúi mặt
xuống cửa sổ mi, mi thoáng thấy thêm những anh
ở ngọn đồi bên kia, nhìn đầy chủ tâm
xuống khẩu súng bồng chặt giữ cho mi vô danh
và mọi việc thuần là thẩm cung
cho đến khi một nòng súng ra hiệu và mi đi
với sự tăng tốc dè dặt dửng dưng—
thêm trống không, thêm mệt nhọc
như mọi khi với cơn run bên trong,
sự tuân hành, phải, và thuần phục.
Và như thế mi lái tiếp đến tuyến đầu của việc viết
nơi sự việc xảy ra lần nữa. Những cỗ súng trên chạc ba;
viên hạ sĩ quan với máy vi âm không ngừng bật tắt
những dữ kiện về mi, chờ đợi tiếng quạc quạc
cho đi; tay thiện xạ từ một chỗ khuất
dõi xuống mi như con chim cắt.
Và hốt nhiên mi đi lọt, ra tòa nhưng được thả,
cứ như mi vừa vượt qua một ngọn thác
trên dòng nước đen của con đường tráng nhựa
vượt qua những xe bọc thép, len khỏi
đám lính canh trôi nổi lùi dần
như những bóng cây trong tấm kính sau láng lẫy.
Theo nguyên tác tiếng Anh “From the Frontier of Writing” trong The Haw Lantern (1987)