Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Mặc Niệm Những Ngón Tay Đau

crushed_fingers__thumb.jpg

crushed_fingers_

Tôi nghĩ rằng cúi đầu xuống thấp một chút sẽ khiến cho thái độ thành khẩn với trò chơi này trở nên thú vị hơn. Không hẳn là cúi xuống thấp quá. Bởi vì, theo như tôi biết, cả bàn tay có thể dễ dàng đưa lên cao. Thậm chí vụt qua tầm mắt rồi mất hút trong không gian vô lượng này. Nhưng, tôi vẫn muốn cúi đầu. Rất muốn cúi đầu. Chỉ để mặc niệm một ngón tay. Chúng đã đơ cứng gần một tuần nay rồi. Trong căn phòng trống rỗng. Trên mặt phẳng đã được xếp gọn vào góc, đối diện với cửa sổ.

Trước mặt trời đang giũa nắng, mài nắng thành những giọt mồ hôi rịn ra hai bên thái dương tôi mỗi sáng sớm. Bình minh chết từ hôm qua rồi. Hẳn nhiên là như thế. Người ta vẫn luôn luôn ảo tưởng về một thứ bình minh bàng bạc lấp lánh, đánh lừa tất thảy mọi thứ. Tri giác và thị giác lẫn lộn thành một đấu hạt nhiều loại đen, đỏ và trắng, vàng của mụ phù thủy ranh mãnh trong thế giới kì ảo cổ tích được dựng nên từ trí tưởng tượng siêu phàm.

Tối qua, tôi không còn nằm mơ nữa. Chẳng có lí nào lại nằm mơ, khi sự thật vốn dĩ dính bết trên đầu tôi, tóc tôi như một thứ dầu gội không bao giờ nổi bọt xà phòng nhưng lại có thể thổi thành bong bóng, sau đó trôi xuống cống. Những ngón tay bị ghét bỏ, chúng mờ mịt đi theo từng luống bàn phím rồi hững hờ ngây dại tại các kí tự a,b,c vô nghĩa. Ai làm cho những ngón tay tôi đau? Kẻ nào đã gõ, đập, dập nát lên các móng tay tôi, khiến nó bầm đỏ tím tái? Kẻ nào ngăn chặn sự hoạt năng của chúng trong hoàn cảnh đớn hèn xót xa như bị xẻ thịt này? Tôi chắc chắn biết. Anh ta chắc chắn biết. Cái hội/nhóm/đoàn thể ấy cũng chắc chắn biết. Nhưng, tất cả họ vẫn không hề nhếch mép và mở miệng. Vậy thì, tôi phải làm sao để mở miệng? Dù rằng, tôi chỉ muốn thì thầm vài lời cầu nguyện, cho những ngón tay đau của mình.

Bạn tôi vẫn đều đặn gõ trên bàn phím mỗi ngày. Anh để yên cho một bọn người cầm búa phang xuống bàn tay mình đến nát nhừ mới thôi. Tôi nghe vài kẻ trịch thượng tụng ca về lí lẽ của đời sống phồn vinh bằng lời giả dối. Lòng tự tôn và tinh thần dân tộc bấy lâu nay ra rả ngợi ca đang chết dẫm dưới đáy sâu ở địa điểm rất đen tối của những kẻ mang hình hài và đội lốt quỷ dữ.

Cái chết, không hẳn đáng sợ lắm, nếu chúng đến một cách tự nhiên và đi theo cái vòng tròn cho đến điểm nối cuối cùng. Thi thoảng những ý nghĩ về cái chết bám đuổi trí não một vài kẻ tham sống. Họ không muốn rời bỏ thế gian nhiều sân si mê mộng. Người già thường sợ chết. Họ luôn cần một ai đó canh chừng giấc ngủ cho mình khi về đêm. Chỉ vài người nhận ra: Nó như một sự giải thoát đẹp nhất trong đời người khi sức đã tàn, hơi đã cạn. Tôi không định nói về cái chết của những bộ xương khô mong manh. Tôi đang mô tả cái chết của những ngón tay. Tôi thấy, chúng nằm lặng im trên bàn phím và đợi chờ ánh sáng bình minh đã khá lâu rồi.

Vài lần trở về căn nhà cũ, tôi thường bước chân vào phòng ngủ của mình trước tiên. Nơi đó có một bàn phím. Chúng nằm lặng yên và phủ bụi khá lâu rồi. Tôi đã bỏ rơi chúng khá lâu rồi. Những ngón tay của tôi không đủ hào hứng để chơi đùa mỗi đêm với nó nữa. Thời gian đó, chúng khiến tôi hãi hùng về những điều mơ hồ xâm chiếm lấy trí não hàng ngày, đến mức chẳng thể nào gõ những ngón tay xuống bàn phím phủ bụi này. Những ngón tay của tôi bị theo dõi chặt chẽ. Những ngón tay của tôi luôn có cảm giác bị ai đó, kẻ vô hình nào đó cầm chiếc búa gõ lên từng đốt xương một. Đau nhức. Rạn vỡ. Co cụm lại trong nỗi sợ hãi thường trực mỗi đêm.

Tôi biết rõ sự hoài nghi đang cố tình tung những mắt lưới lên cao để vây bủa và nhốt chặt ngón tay đau thứ nhất của tôi. Rồi, tiếp tục là thứ hai, thứ ba, thứ tư cho đến khi nào những mắt lưới ấy thâu tóm được nguyên cả hai bàn tay tôi, mới chịu ngưng trò chơi thít chặt, thít chặt không rời. Một vài lần, tôi không chịu nổi khi nhìn những bàn phím phủ bụi ngợp ngụa bắn thành tia bay lên, sau đó kết tụ lại trên từng khe ánh sáng lọt từ bên ngoài vào căn phòng này, trên chiếc bàn này, tôi sẽ nhắm mắt lại. Những ngón tay đau. Bàn phím đau.

Bộ não thần kì của con người khiến tôi không cần phải mở rộng hai mắt mới thấy những cơn đau. Tôi biết, ở đâu đó trong não mình, còn có một con mắt vô hình khác. Chúng dù chỉ là một điểm nhấn nhỏ màu đỏ thôi, cũng sẽ trở thành cái camera có thể quan sát được tất thảy mọi thứ đang diễn ra bên ngoài thế giới, kể cả chuyện vặt vãnh nào đó.

Cảm nhận những ngón tay đang rên xiết đau đớn của tôi trên bàn phím phủ bụi cũng thật khó khăn, nếu như chúng chẳng còn điều gì để trông đợi như một thứ thần dược mang tên niềm tin vào lúc này nữa. Tôi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình, trong một căn phòng tối, không mở cửa sổ, không bật đèn. Tôi quyết định lặng im. Và, mặc niệm những ngón tay đau.

Trần Băng Khuê

bài đã đăng của Trần Băng Khuê

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)