Translated by Linh Dinh from the Vietnamese
I’ll give you a roll of barbwire
A vine for this modern epoch
Climbing all over our souls
That’s our love, take it, don’t ask
I’ll give you a car bomb
A car bomb exploding on a crowded street
On a crowded street exploding flesh and bones
That’s our festival, don’t you understand
I’ll give you a savage war
In the land of so many mothers
Where our people eat bullets and bombs instead of rice
Where there aren’t enough banana leaves to string together
To replace mourning cloths for the heads of children
I’ll give you twenty endless years
Twenty years seven thousand nights of artillery
Seven thousand nights of artillery lulling you to sleep
Are you sleeping yet or are you still awake
On a hammock swinging between two smashed poles*
White hair and whisker covering up fifteen years**
A river stinking of blood drowning the full moon
Where no sun could ever hope to rise
I’m still here, sweetie, so many love tokens
Metal handcuffs to wear, sacks of sand for pillows
Punji sticks to scratch your back, fire hoses to wash your face
How do we know which gift to send each other
And for how long until we get sated
Lastly, I’ll give you a tear gas grenade
A tear gland for this modern epoch
A type of tear neither sad nor happy
Drenching my face as I wait.
Saigon, 1964
*An allusion to the shape of Vietnam
**The age when he started publishing poetry
Tặng cho em cuộn dây thép gai
Thứ dây leo của thời đại mới
Đang leo kín tâm hồn ta hôm nay
Đó là tình yêu ta, em nhận đi, đừng hỏi
Tặng cho em một xe plat tích
Xe plat tích nổ giữa phố đông
Giữa phố đông nổ tung xương thịt
Đó là hội hè của ta, em hiểu gì không
Tặng cho em cuộc chiến hung tàn
Trên quê hương của bao nhiêu bà mẹ
Nơi đồng bào ta ăn bom đạn thay cơm
Nơi lá chuối khô được nối làm khăn tang
Vẫn không đủ để chít đầu con trẻ
Tặng cho em dòng dã hai mươi năm
Hai mươi năm bảy ngàn đêm đại bác
Bẩy ngàn đêm tiếng đại bác ru em
Em đã ngủ chưa hay em còn thức
Trên chiếc võng đung đưa giữa hai đầu tan nát
Râu tóc trắng phơ trùm kín tuổi mười lăm
Con sông máu tanh dìm chết trăng rằm
Những mặt trời không bao giờ biết mọc
Ta còn đó em ơi biết bao tặng vật
Còng sắt đeo tay, bao cát gối đầu
Hầm chông nhọn gãi lưng, xe vòi rồng rửa mặt
Biết chọn cái nào để gửi cho nhau
Mà gửi mãi tới bao giờ cho xuể
Thôi. Chỉ xin tặng em thêm trái lựu đạn cay
Hạch nước mắt của thời đại mới
Thứ nước mắt không buồn không vui
Đang dàn dụa trên mặt tôi chờ đợi.
Saigon, 1964
Standing there. Standing on Freedom Street*
Standing beneath the brightest streetlamp
Standing to solicit and to shift back and forth
Standing to gesture and to jiggle
Standing to pant with rubber-stuffed bosom
Standing shamelessly with diseased asset
Standing there. Standing there since when
Since when and until when
O my sisters, how would I know.
Saigon, 1965
*i.e., Tu Do Street, much frequented by prostitutes servicing American GIs during wartime
Đứng ở đó, đứng trên đường Tự Do
Đứng ngay dưới ngọn đèn sáng nhất
Đứng mời mọc, uốn éo và đong đưa
Đứng ra hiệu vẫy tay và ngúc ngoắc
Đứng thở dốc bằng ngực độn cao su
Đứng nhẫn nhục cùng vốn liếng bệnh tật
Đứng ở đó, đứng đó tự bao giờ
Từ bao giờ và đến bao giờ
Ôi chị em tôi, làm sao tôi dám biết.
The loose change are still warring on the table
Amid paint brushes, useless plays, poems and bits of paper
The long war, the miserable scraps of food
A weird adventure inside a bowl’s rim
How do we exit from it
Beside stripping ourselves naked
To search and sketch ourselves, to confess
Is there a body not as obscure as the night
A desire not as messy as a storm
That’s when history assumes the enemy’s face
I punch his chin hurting my hand
Hear love dissolving like a breath exhaling
While the past is as exhausted as an illusion
As you look down
How do we exit from it
Beside finding each other
To weep, lament and swap stories
Is there a history not as treacherous as you
A truth not as ragged as mother
These are mornings you must stand on the balcony
Evenings you must wander the streets
Suns that must be put into frames
Nights that must appear as words
And how can we exit from it
Beside dying
So as to finish, fall and exterminate ourselves.
Saigon, 1965
Những đồng bạc lẻ còn đánh giặc trên bàn
Giữa sơn cọ, kịch cạc, thơ thẩn và giấy lộn
Trận chiến dài thê thảm miếng ăn
Cuộc phiêu lưu kỳ cục trong miệng chén
Chúng ta phải ra khỏi nó bằng lối nào
Ngoài cách khỏa thân
Để tự lục soát mình, tự họa và tự cáo
Có thân thể nào không mù mịt như đêm
Có ham muốn nào không tả tơi như bão
Đó là khi lịch sử hiện thành mặt kẻ thù
Tôi đấm lên cằm hắn tay đau đớn
Nghe ái tình tan như tiếng thở ra
Và dĩ vãng rã rời như ảo tưởng
khi nhìn xuống
Chúng ta phải ra khỏi nó bằng cách nào
Ngoài cách tìm đến nhau
Để khóc lóc, than thở và chia sẻ
Có lịch sử nào không lừa dối như em
Có chân lý nào không tả tơi như mẹ.
Đó là những buổi mai phải đứng trên bao lơn
Những buổi chiều phải lông nhông ngoài phố
Những mặt trời phải đóng trong khung
Những đêm tối phải hiện ra thành chữ
Và chúng ta phải ra khỏi nó bằng lối nào
Ngoài cái chết
Để tự kết liễu, tự ngã và tự diệt.
.