Trang chính » Dịch Thuật, Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

NÀNG TAN TRONG VŨ ĐIỆU QUAY CUỒNG

♦ Chuyển ngữ: 0 bình luận ♦ 8.12.2023

Nàng ngổ ngáo từ bé, biết quay gậy bóng chày một cách điệu nghệ mà em trai nàng không tài nào bì kịp, và nàng có thể đá văng cặp kính khỏi gương mặt của một chàng trai. Cũng chính vì lẽ đó, nàng không thể gần gũi với mẹ mình. Mẹ, với những câu chuyện phiếm triền miên, với bộn bề công việc nội trợ và những khoản nợ nần cá độ rình rập quanh năm, với thân hình mũm mĩm chưa từng hấp dẫn trong mắt nàng, thờ ơ với thế giới bên ngoài, và không màng đến đại dương, hay cả bầu trời xanh biêng biếc.

Nàng thì ngược lại, là một cô bé cá tính như con trai, huyên náo, say mê thể thao, xem phim võ thuật, ham thách đấu, luôn muốn giành được thiện cảm của những người xung quanh, và thích gần gũi đàn ông.

Nàng đặc biệt thích dành thời gian bên cạnh Papa, người từng là trung úy Thuỷ Quân Lục Chiến miền Nam Việt Nam, một sát thủ được đào tạo trong thời chiến, hay một nghề đại loại cũng nguy hiểm như thế, dù lúc đó nàng còn quá nhỏ để nhớ về nơi ấy. Nhưng điều đó cũng không quan trọng. Nàng chỉ biết rằng Papa là một người đàn ông nhẫn nhịn. Từ cha mình, nàng học được cách móc sâu, cách đánh câu, cách im lặng để cá tới gần. Nàng học từ Papa cách di chuyển theo nhịp sóng của đại dương, cảm nhận được con thuyền lướt đi trên sóng, học cách trân trọng sự tĩnh lặng của cha, một ông già đôi khi trầm mặc như một pho tượng đá, một vị thần cổ đại. Tuy nhiên, nếu câu được cá, ông sẽ trở nên sống động và mạnh mẽ ngay lập tức.

Nhỏ bé, mảnh mai, và gầy guộc; có ai hình dung được rằng cô bé ngổ ngáo ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời đến thế?

Nhưng rồi, khi vừa tròn 16 tuổi, nàng bắt đầu thấy kinh nguyệt. Và máu tuôn chảy ra khỏi cơ thể nàng như một dòng suối hoa linh long và thủy tiên. Nàng dậy thì muộn, người ta nói vậy, và những người dậy thì muộn sẽ không bao giờ lìa bỏ cuộc đời. Quá đẹp, quá thanh lịch; bầu ngực vun đầy và cặp mông căng tròn, mái tóc dài đen mượt như tơ. Nàng có một nụ cười lấp lánh và sự nhẹ nhàng của loài linh dương cùng sự hấp dẫn rất đỗi dịu dàng của một con bồ câu đang bay.

Trong một bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật lần thứ 50 của cha nàng, tất cả đàn ông đều cố gắng không liếc mắt nhìn một thiếu nữ phục vụ đồ uống cho họ. “Không thể là con bé được!” họ không ngừng bàn tán, và cha nàng chỉ cười rồi nói, “nó chứ ai! Con nhỏ ngổ ngáo của tôi đó.”

Một người đàn ông trẻ nhất trong số đồng đội từ quân ngũ của cha nàng, hiện đã là một nhà môi giới bất động sản thành công và mới ly hôn, ra mặt tán tỉnh nàng. “Làm vợ anh đi,” ổng nói, “em là kiều nữ đẹp nhất thế gian!”

“Chú yên tâm, lúc nào cũng được mà,” nàng nói và ngồi lên đùi ổng theo cách nàng từng làm lúc còn nhỏ, “rồi chú phải mua cho con một lâu đài trên đỉnh đồi đó nha!”

“Em muốn gì cũng được mà!” ổng nói, “bất cứ điều gì, công chúa của anh à,” và họ cùng mỉm cười, nhưng nàng thoáng thấy ánh mắt của cha đã bất giác ngừng lại phía nàng. “Con nhỏ ngổ ngáo như con trai,” cha nàng nói với bạn bè một lần nữa, và nàng đáp, “dĩ nhiên rồi Papa, ba biết điều đó mà.” Nhưng sau đó, khi những người đàn ông ra về, cha đã bạt tai nàng. “Con hành xử như một con điếm,” ông nói, nhưng nàng chỉ nghe thấy trong cái tát ấy, văng vẳng lời thì thầm của ông bạn của cha — “Em đẹp muốn phát điên!” — và nàng chỉ muốn phá lên cười.

Vẻ đẹp của nàng đã biến thành một lời nguyền, vì nó khiến nàng trở nên xa lạ trong chính ngôi nhà của mình, cách nàng đi lại trong ngôi nhà đông người cũng không còn như trước, nàng quá đẹp đến nỗi dù không nói ra, ai cũng cũng cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng giữa nàng và những chị em khác trong nhà, vì họ không được xinh đẹp như thế; nàng quá đẹp đến mức khiến các anh trai của nàng cũng không dám đối diện mỗi khi nàng bước đến gần và không còn thách đấu với nàng, nàng quá đẹp đến mức khiến mẹ nàng trở nên lạnh lùng và xa cách hơn, quá đẹp đến mức khi nàng mới 17 tuổi đã phải bỏ nhà mà đi.

Dù sao đi nữa, đó cũng là thời điểm để nàng đi chu du và khám phá thế giới. Nàng thu xếp hành lý và từ biệt gia đình, họ phản đối nhưng nàng tự hỏi chẳng phải những người phụ nữ trong nhà đều đang hớn hở trong lòng khi thấy nàng ra đi hay sao.

Họ khóc và nàng cũng rơi nước mắt, nhưng nàng vẫn một mực cất bước ra đi. Đến trường đại học ở miền Bắc, nơi nàng gặp một người đàn ông, sau đó là người đàn ông khác, và sau đó lại là người đàn ông khác nữa. Thực sự là, đàn ông với mọi vóc dáng và kiểu cách, đều điêu đứng vì nàng. Người đàn ông mạnh mẽ và trẻ tuổi, gợi cảm và điển trai, thông minh và tham vọng, giàu có và nghèo khổ. Những người đàn ông si mê nàng, và nàng cũng yêu họ. Nàng có vẻ đẹp kiều diễm nhất trên đời. Nàng thông minh và sở hữu một trí tưởng tượng tuyệt vời, cuốn hút và sống động, Nàng có thể khiêu vũ điệu cha-cha-cha, biểu diễn paso doble và trình diễn điệu tango theo ngẫu hứng. Nàng có thể duỗi chân dễ dàng như cách một con thiên nga dang đôi cánh trắng như tuyết của nó, và sẽ mỉm cười kiêu sa khi đắm đuối với tình nhân, và khi trời mưa, nàng sẽ buông tiếng thở dài với nét đượm buồn sâu thẳm khiến thi ca trở nên trác tuyệt – không lẽ như thế không đủ để nàng trở thành tri kỷ của bất kỳ người đàn ông nào, người tình tuyệt vời cho bất kỳ kẻ nào may mắn chiếm được trái tim nàng hay sao?

Nhưng hãy nói đi, trái tim của nàng đang ở nơi đâu? Lạ thay, nàng luôn cảm thấy xa cách với những người đàn ông này không lâu sau đó, luôn cảm thấy cô đơn, cảm thấy bất hạnh và ái ân chỉ còn là những khoảnh khắc thoáng qua, những người đàn ông cùng vẻ đẹp và tài năng của họ, tương lai của họ cũng trôi theo cơn gió hoặc tan biến đi trong những cơn mưa và sương mù tràn xuống từ những ngọn đồi trong ban mai.

Cô bạn gái của nàng thường hỏi, cuộc sống với anh này anh nọ như thế nào? Và nàng sẽ thở dài rồi trả lời một cách mơ hồ, “Ồ, cũng được, nhưng mà…”

Nhưng thực sự là không được. Nàng rất nhanh chán và thường tìm thấy khuyết điểm ở những người đàn ông này, bởi vì tất nhiên họ chỉ là đàn ông, và tất cả đàn ông đều có lỗi.

“Bạn biết là tôi không thích hoa hồng…”

Nhưng không phải vì lỗi của họ mà mối quan hệ của nàng với họ không kéo dài. Có một điều gì đó ẩn sâu bên trong nàng, điều gì đó buộc nàng phải nhắm mắt hoặc thốt lên, điều gì đó khiến nàng e ngại mối quan hệ của mình sẽ kéo dài và không kéo dài, mà sau một thời gian tất cả sẽ trở thành giống nhau. Và vì vậy, sau từng mối tình, nàng là người rời xa họ, hoặc họ rời xa nàng.

“Có chuyện gì không vậy, em yêu?” một trong số những người đàn ông ấy hỏi nàng. “Anh có làm gì sai không?”

“Không có chuyện gì đâu, anh yêu,” nàng thở dài, rồi đáp “có lẽ chỉ do thời tiết thôi. Có lẽ do chúng ta quá quen thuộc với nhau.” Và sau hôm đó, anh ấy sẽ thấy tim mình tan nát: Nàng không muốn gặp anh ấy nữa. “Chúng ta chỉ là bạn bè thôi,” nàng sẽ nói với người ấy, hoặc “mối quan hệ của chúng ta đã sai và giờ chúng ta xem nhau như anh em ruột thịt,” với người khác. Và sớm sau đó, một trái tim khác lại tan vỡ. Rồi một trái tim khác nữa. Rồi lại một trái tim khác.

Có quá nhiều đến nỗi nàng quyết định loại bỏ tiếng ồn của những trái tim vỡ vụn trên điện thoại của mình. Nàng tắt điện thoại, tặng luôn chiếc máy đầy những lời nhắn của trái tim tan vỡ, và trong lúc đó, nàng thu dọn những mảng bụi và những thứ vụn vặt trong căn hộ của mình, vứt đi một cái bàn, một cái đệm, hai cái ghế, và tất cả những quần đùi, cà vạt và áo sơ mi đã tích luỹ trong tủ quần áo của mình. Ồ, đây rồi, sự bình yên, không gian này, sự cô đơn này, nàng nói với chính mình, đây là điều nàng thèm khát. Từ bây giờ, chỉ còn lại nàng và chính nàng mà thôi.

Thế rồi nỗi buồn vẫn đến. Và không lâu sau, vì cô đơn, nàng lại có tình nhân mới và lại mở điện thoại, một vài trái tim lại tiếp tục tan vỡ trên băng ghi âm và một số khác đã nát vụn và không còn nghe thấy gì nữa. Nhưng thật sự ai mà đếm nổi? Không phải nàng. Nàng vẫn cảm thấy bất hạnh và xa lạ và sương mù vẫn tiếp tục tràn vào căn hộ của nàng mỗi buổi sáng. Nàng muốn kết thúc với người tình mới này, một người đàn ông da màu trắng trẻo, đẹp trai và cao lớn, một vệ sĩ đang học làm đạo diễn phim, nhưng nàng đã gắng gượng vì nàng biết rằng chuỗi ngày lặp đi lặp lại sẽ bắt đầu và nàng đã quá mỏi mệt.

Nhưng vấn đề của nàng là gì? Liệu nàng có bị ai đó nguyền rủa, có phải là một phù thủy nước gì đó, có thể là mụ phù thủy nổi tiếng trong truyền thuyết dân gian Việt Nam, để phải sống phần còn lại của cuộc đời trong ánh sáng lờ lợ này?

Nàng không tìm được câu trả lời, vì cuộc sống đã trở nên mơ hồ hơn, như cách khán giả xuất hiện trước mắt khi nàng trình diễn tại hộp đêm và nhà hàng cao cấp này. Nhưng nếu nàng chỉ có thể làm việc, làm những gì nàng đang thành thạo, một chút khiêu vũ, một chút lả lơi, một chút phô trương vẻ ngọc ngà trên cơ thể tuyệt mỹ của mình, có lẽ điều gì đó khác sẽ xuất hiện. Có lẽ nếu nàng đi xa một lần nữa, đến một nơi xa xôi nào đó, có lẽ nếu nàng thay đổi căn hộ và có nhiều ánh nắng mặt trời hơn, hoặc có lẽ nếu nàng chấp nhận lời đề nghị của người khách giàu có trẻ tuổi đó và bay đến Paris trên chiếc máy bay riêng của anh ấy và đồng ý đến Hollywood với ông mập mạp và cùng ông ta bước lên chiếc limousine và xem cách ông ta biến những ảo tưởng thành hiện thực, có lẽ nó sẽ giải quyết một phần nỗi lo âu bí ẩn của nàng. Có lẽ…

Một đêm muộn sau khi trở về từ vũ trường, sau khi ngâm mình khá lâu trong bồn nước nóng, nàng bước ra và chiếc khăn xanh yêu thích rơi từ mái tóc nàng xuống sàn nhà. Khi nàng cúi xuống để nhặt nó lên, có gì đó trong họa tiết của tấm vải nhăn nheo khiến nàng cảm thấy buồn nôn một cách kinh khủng và nàng, trong một trạng thái hoảng loạn, chạy ngay vào phòng ngủ để vùi mặt vào chiếc gối nhồi lông ngỗng.

Nàng bắt đầu nhìn thấy những khuôn mặt, một số quen thuộc và một số thuộc về những người hoàn toàn xa lạ. Họ chen chúc xung quanh nàng trong căn phòng tối tăm và nàng cảm thấy như đang chìm sâu vào xa xăm. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền. Có người gọi tên nàng, tên Việt Nam của nàng. Nàng cố gắng tìm kiếm giọng nói đó từ những khuôn mặt buồn rầu trong căn phòng đông đúc mà thoạt tiên có vẻ rất hỗn độn. Nhưng dần dần, nàng đã nhận ra người đang gọi tên nàng. Đó là một khuôn mặt nàng đã thân thuộc từ trước khi nàng trở thành một người phụ nữ xinh đẹp và một vũ công, trước khi nàng học nói tiếng Anh và trước khi nàng đến Mỹ. Đương nhiên, đó là khuôn mặt của cha đã hiện ra trước nàng khi nàng đang ngủ trên chiếu trong khoang thuyền đầy người tỵ nạn giữa Đại Tây Dương, một đứa trẻ đang lịm đi vì đói khát. Cả gia đình nàng vẫn đang ở bên trong bầu không khí ẩm ướt, hôi thối, những cơn buồn ngủ đến đờ đẫn là lời nguyền hiện lên trong đôi mắt của mỗi người. Cha nàng nói, “em bé dậy đi, em bé dậy và uống hết chỗ sữa này trước khi chết.”

Nàng nhớ lại cách mặt trời đã thiêu đốt cơ thể nàng và từng cơn gió đang cuồn cuộn thổi; bên khoé mắt nàng là màu xanh thăm thẳm mênh mông của biển. Sau đó, nàng cảm thấy cha mình đang đỡ nàng ngồi dậy, rồi nàng nếm được hương vị của chất lỏng ấm ẩm, và thế giới bắt đầu hoà tan vào cơ thể nàng qua những ngụm sữa nhỏ đó. Nàng ngước nhìn cha mình rồi chớp mắt, thậm chí gắng cười, bởi trong tận đáy lòng, nàng biết rằng nàng sẽ phải sống sót, vì cha.

Và giờ đây, trên giường của nàng, một cô gái trẻ đang khóc, nàng biết rằng giây phút đó nàng đã hạnh phúc hơn bao giờ hết. Vì không có gì có thể chân thật hơn hành động của cha nàng vào khoảnh khắc ấy, khiến tất cả những thứ khác như nước Mỹ, những người đàn ông yêu nàng, những người hâm mộ, những kẻ than van, những vũ công, những trái tim tan vỡ như hạt pha lê trong chiếc điện thoại của nàng, thậm chí ngôi nhà hạnh phúc mà nàng đã bỏ đi, thậm chí Paris và Hollywood và xe limousine và tiền mặt lạnh lùng cũng chỉ là một phép ẩn dụ nghèo nàn so với những gì nàng khao khát. Nàng khao khát hành động thoáng qua đó trên biển hơn bao giờ hết vào lúc này, cảm nhận được nỗi khát khao điên dại đang trỗi dậy từ thẳm sâu bên trong nàng, một khát khao mạnh mẽ, đầy tinh tế và lớn lao hơn tất cả, đến mức không có gì trên thế giới này, thậm chí cả tình yêu, hy vọng có thể dập tắt được.

bài đã đăng của Andrew Lam

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)